Không Gian: Ta Mang Theo Trăm Tỷ Vật Tư Ở Cổ Đại Chạy Nạn

Chuong 519: Lay Mau Nghiem Than (1)

Chuong 519: Lay Mau Nghiem Than (1)Chuong 519: Lay Mau Nghiem Than (1)
Đợi khoảng ba mươi phút, Đào Vọng Đường dẫn theo một người có thể đi đến nha phủ.
Mọi người cùng nhau đi đến cửa nha phủ.
Lúc này Đại Cường, Nhị Cường và người bên Vương gia cũng đang giằng co ở nha phủ.
Người bên Vương gia nói Vương Chi Chỉ là ruột thịt của bọn họ chứ không phải nhận nuôi, những tin đồn nhận nuôi lúc trước đều là do người khác nghe nhầm rồi đi đồn bậy bạ.
Thậm chí bên Vương gia còn tìm tới một bà nương đỡ đẻ ra làm chứng.
Mà bên phía đám người Đại Cường lại không có bất kỳ nhân chứng gì, trông thấy Cố An Nhiên còn chưa tới, Nhị Cường chỉ có thể tự mình nghĩ cách.
Hắn ta nhìn đại nhân nha phủ đúng mực nói: "Đại nhân, nếu hai bên đều tự cho là mình đúng, vậy không bằng lấy máu nghiệm thân đi."
Người bên Vương gia vừa nghe thấy lấy máu nghiệm thân thì lập tức lo lắng: "Rõ ràng các người không có chứng cứ chứng minh con nha đầu Chi Chi là muội muội của các người, các người còn muốn cưỡng ép bắt cóc nó đi, dựa vào đâu mà bọn ta phải phối hợp với các người chứ?" Đại Cường nghe vậy nghẹn họng nói: "Có phải các người chột dạ rồi đúng không? Có phải các người sợ hãi rồi đúng không?"
Tuy rằng người ở nha phủ biết người bên Vương gia là người địa phương Tuyên Thành nhưng rõ ràng nhìn Đại Cường và Nhị Cường trông có vẻ nhiều tiền hơn bọn họ.
Nếu như mình giúp bọn họ, nói không chừng còn có thể kiếm được lợi lộc.
Hơn nữa hắn ta cũng đã sai người đi khắp nơi hỏi thăm rồi, quả thật có rất nhiều người nói Vương Chi Chỉ chỉ là con được nhận nuôi.
Hắn ta gõ kinh đường mộc (*), phẩy tay nói: "Người đâu! Đi chuẩn bị hai chén nước tới đây."
(*) Kinh đường mộc: Là khối gỗ mà các quan huyện hay dùng gõ lên bàn khi xử án.
Tên trợ tá ở bên cạnh nghe thấy vậy thì đi chuẩn bị nước tới.
Một lúc sau hai chén nước đã được mang ra, Đại Cường dùng rìu của mình cẩn thận cắt một vết thương nhỏ, sau đó nhỏ một giọt máu vào trong chén.
Dường như Vương Chi Chi cũng không muốn lại trở về sống ở Vương gia nữa, nàng ấy vội vàng lấy kim trên khay đâm vào ngón tay của mình, sau đó nhỏ một giọt máu vào trong chén.
Tất cả mọi người đều nín thở, vẻ mặt của mọi người phía Vương gia lại vô cùng ảo não. Một lúc sau, quả nhiên máu của Đại Cường và Vương Chi Chi đã dung hoà vào nhau.
Nhị Cường và Đại Cường thấy thế thì phá lên cười, sau đó họ cung kính nhìn về phía đại nhân nha phủ nói: "Đại nhân nhìn xem, máu của ta và Thúy Hoa dung hoà vào nhau rồi."
Tri phủ vuốt chòm râu khẽ gật đầu.
Giờ phút này Đại Cường đã hoàn toàn đứng thẳng lưng, hắn ta nhìn Vương gia cả giận hỏi: "Không phải các người nói đứa nhỏ là do ngươi thân sinh ra sao? Hai người các ngươi ai lại đây lấy máu nghiệm thân đây?"
Người phụ nhân nuôi dưỡng Vương Chi Chi đẩy trượng phu nhà mình ra nói: "Ông đi đi! Thất thần ra đó làm gì?"
Nam nhân kia trừng lớn đôi mắt nói: "Ta đi thế nào được? Không phải bà không chịu nghe, không chịu buông tha sao? Tự bà đi đi."
Phụ nhân liếc mắt nhìn ông ta bằng đôi mắt hình viên đạn: "Đồ vô dụng, đi thì đi!"
Phụ nhân lấy kim đâm vào tay của mình, sau đó nhỏ một giọt máu vào trong chén. Vương Chi Chi cũng nhỏ một giọt máu vào trong một cái chén khác.
Thế nhưng giờ phút này người bên Vương gia đã không còn ôm hy vọng nữa, vốn dĩ đã không phải thân sinh thì làm sao máu có thể dung hoà đây? Thậm chí Đại Cường và Nhị Cường đều cảm thấy mình đã tất thắng, bọn họ cũng có thể thuận lợi mang Thúy Hoa rời đi.
Nhưng đột nhiên trưởng lão bên Vương gia lại chỉ vào chén nước của Vương Chi Chi và phụ nhân kia nói: "Dung hoài Đại nhân! Dung hoà rồi!"
Sắc mặt Đại Cường và Nhị Cường lập tức sa sầm lại, bọn họ không rõ vì sao máu của Thúy Hoa lại dung hoà với người bên Vương gia.
Chẳng lẽ là lầm sao? Không có khả năng?
Giờ phút này Vương Chi Chi cũng thấy mê mangl
Bạn cần đăng nhập để bình luận