Không Gian: Ta Mang Theo Trăm Tỷ Vật Tư Ở Cổ Đại Chạy Nạn

Chương 429: Mặt Na Da Người (1)

Chương 429: Mặt Na Da Người (1)Chương 429: Mặt Na Da Người (1)
Tiểu thái giám dừng bước, quay đầu vô tội nói: "Hắn... làm sao vậy?"
Ngô Thanh lặng lẽ đánh giá tiểu thái giám, lập tức khoát tay nói: "Ngươi đi đi, đi làm chuyện ta dặn”
Tiểu thái giám lĩnh mệnh bắt toàn bộ người trông coi báu vật lại, còn tiến hành nghiêm hình tra khảo.
Hắn ta làm như vậy ít nhiều cũng có ý mượn việc công báo thù riêng vì bình thường đám lính lác này rất hay coi khinh thân phận thái giám của hắn.
Hôm nay rơi vào tay hắn ta, không chết cũng phải lột một lớp da.
Nhưng đám người này, không biết là cực kỳ cứng miệng hay thế nào, thẩm vấn bao lâu vẫn không nhả ra thông tin gì liên quan đến số báu vật kia.
Chuyện của ông chủ Diệu Hoa Lâu do Ngô Thanh đích thân điều tra, lão ta tìm tùy tùng gia đinh của con lão, ép chúng vẽ ra chân dung kẻ giết người.
Cố An Nhiên bên này đi theo nhóc ăn mày, vòng bảy vòng tám vòng mới đến quán trọ Thuận Toàn.
Cậu bé kia đã đi vào quán trọ, nhóc ăn mày lại ngồi cạnh cửa, hai tay ôm đầu gối định ngủ.
Cố An Nhiên dừng bước, tò mò hỏi: "Sao ngươi còn ở đây, mau về nhà đi! Hoặc đi tìm người thân."
Nhóc ăn mày cười xán lạn: "Đại tỷ tỷ, ta là ăn mày mà, ta không có nhà.”
"Vậy nên ta có thể ngủ ở bất cứ đâu, đi cả đêm cũng mệt, đêm nay ngủ ở đây."
"Không chừng sáng mai thức dậy gặp được vị khách nào tốt bụng còn được thưởng máy miếng cơm lót dại"
có thể thưởng ta mấy miếng cơm ăn đây!"
Sau khi nói xong, cậu cúi đầu nhỏ giọng nói một câu: "Ta... cũng không có người nhà."
Cố An Nhiên nhìn oắt com mới bây lớn, nhất thời hơi đau lòng: "Ngươi vào đi, tạm ở cùng chúng ta."
Mình giết con nuôi thành chủ Nghiệp Thành, còn quét sạch kho bảo vật của lão, nhất định sẽ bị toàn thành lùng bắt.
Để oắt con này ở bên ngoài một mình, sợ thằng nhóc sẽ gặp nguy hiểm.
Nhóc ăn mày nghe thế thì khấp khởi vừa mừng vừa lo: "Ta... ta có thể đi vào được ư?"
Dù sao quán trọ Thuận Toàn này cũng là quán trọ tốt nhất Nghiệp Thành, cậu nằm mơ cũng không ngờ người như mình có thể bước vào trong.
"Vào đi, đừng đứng đó." Cố An Nhiên vẫy tay với cậu.
Nhóc ăn mày mặt mày phấn khởi đi đến khoảng sân nơi nàng ở.
Vì biết lần này phiền toái lớn nên cả Đào Vọng Đường, Đại Cường Nhị Cường và Du Nương đều không thức trắng không ngủ.
Tất cả vào phòng chờ Cố An Nhiên an toàn trở về.
Về đến nhà, câu đầu tiên mà Cố An Nhiên nói với Đào Vọng Đường là: "Hai mươi rương vàng bạc lão thái giám kia lừa lấy của ngươi ta đã mang về rồi. Nhưng ta không tìm được cái cốc pha lê dạ quang kia, hắn đã bị lão ta hiến cho Tuyên Quốc hoàng đế"
Đào Vọng Đường lại vui mừng khôn xiết nói: "Lấy được vàng bạc về thì tốt rồi, cốc pha lê dạ quang kia coi như mất. Nếu sau này có cơ hội vẫn có thể tìm thêm cái nữa."
Thật ra hắn chỉ đang tự an ủi mình thôi, trân bảo với chất liệu hiếm có như vậy sợ là rất khó tim được.
Cố An Nhiên vẫy tay với mọi người, ý bảo tất cả lại đây.
"Ta động vào kho bảo vật của thành chủ Nghiệp Thành, còn cứu một cậu nhóc trong kho của lão ra, bây giờ chúng ta phải nghĩ xem nên thoát thân thế nào."
Đại Cường căn bản không nghĩ tới chuyện thoát thân, hơi bất mãn bĩu môi nói: “An Nhiên cô nương, ngươi keo quá đi! Loại chuyện cướp kho báu này, ngươi lại không chịu cho ta theo cùng."
Du Nương nghe được lời này của Đại Cường thì cạn lời, Đào Vọng Đường cũng trợn trắng mắt!
Giờ là lúc so đo chuyện này sao?
Nhị Cường lại như thể đã sớm quen với việc này, im lặng trầm ngâm, nghĩ cách thoát khỏi rắc rối.
Du Nương im lặng một lúc mới nói: "Vì kho bảo vật bị mất trộm nên Nghiệp Thành chắc chắn sẽ giới nghiêm."
"Các cổng thành đều phải được kiểm tra nghiêm ngặt, chúng ta không ra được."
Cậu bé kia lắc đầu nói: "Không chỉ giới nghiêm cửa thành mà còn sẽ tiến hành lục soát kiểm tra từng nhà để bắt ba ba trong ro
Bạn cần đăng nhập để bình luận