Không Gian: Ta Mang Theo Trăm Tỷ Vật Tư Ở Cổ Đại Chạy Nạn

Chuong 594: Thanh Chu Anh Minh (1)

Chuong 594: Thanh Chu Anh Minh (1)Chuong 594: Thanh Chu Anh Minh (1)
Nam Liên biết, thành chủ không muốn để người phụ nữ này làm yêu quái mê hoặc lòng người nữa, coi như là tìm một phòng ở bên ngoài, vậy thì cũng đủ để giám sát.
Nam Liên chắp tay, nói về phía Cố An Nhiên: "Thành chủ đại nhân, ta biết rồi."
Lúc này Nguyệt Mạn mới phản ứng lại, nàng ta biết Cố An Nhiên quyết tâm đuổi nàng ta ra khỏi phủ thành chủ!
Tuy nhiên, nếu nàng ta bị đuổi ra khỏi phủ thành chủ thì sau này rất khó gặp lại Cố Thẩm Diệp, vậy thì làm sao nàng ta có thể làm phu nhân của Phó thành chủ được?
Nàng ta quỳ xuống bò đến chỗ của Cố Thẩm Diệp, bày ra dáng vẻ vừa oan ức vừa đáng thương, đôi mắt đẫm lệ: "Thẩm Diệp ca ca, ta biết là ta sai, cầu xin huynh đừng đuổi ta đi mà."
Lúc này Cố Thẩm Diệp không còn che giấu vẻ chán ghét ở trong mắt nữa, vẫy tay gọi thị vệ của mình: "Đưa nàng ta ra khỏi phủ của thành chủ ngay bây giờ, sau này bất kể như thế nào thì cũng không được phép vào phủ thành chủ nữa."
"Ngoài ra, tìm một phòng thích hợp ở bên ngoài và nhớ bảo vệ nàng ta cho thật tốt."
Khi Cố Thẩm Diệp nói là bảo vệ cho nàng ta thật tốt, hắn ta cũng đã cố ý nhấn mạnh giọng nói của mình, thị vệ của hắn biết, đây chính là muốn giám sát Nguyệt tiểu thư.
Cứ như vậy, cho dù Nguyệt Mạn có cầu xin bao nhiêu đi chăng nữa thì tất cả mọi người đều thờ ơ.
Sau khi Cố Thẩm Diệp đi khỏi Nguyệt Mạn, hắn ta hít sâu một hơi nói: "Phẩm chất tính tình của Nguyệt Tề và em gái hắn có sự khác biệt rất lớn."
"Nhiên nhiên, hai ngày này thiệt thòi cho muội rồi, nàng ta đã ra khỏi phủ thành chủ, sau này sẽ không để cho muội không vui nữa."
"Hy vọng là vậy." Cố An Nhiên trả lời với vẻ mặt yếu ớt, sau đó đi về phòng.
Sáng sớm hôm sau, Cố An Nhiên còn chưa tỉnh ngủ thì đã nghe thấy một tiếng động lớn ở bên ngoài.
Nàng có chút bất đắc dĩ đứng dậy, sau đó mặc quần áo đi ra ngoài.
Nàng thấy Nam Liên đang đợi ở bên ngoài, trong tay vẫn còn đang cầm đồ giặt giũ: "Thành chủ đại nhân, người tỉnh rồi."
"Để ta phục vụ người rửa mặt." Nam Liên nói rồi bước vào phòng, đặt chậu nước lên bàn rồi vắt khô miếng vải đưa cho Cố An Nhiên.
Rồi sau đó đưa nước trà cho Cố An Nhiên súc miệng.
Sau khi Cố An Nhiên đánh răng rửa mặt xong, hỏi: "Ta vừa mới nghe thấy âm thanh ồn ào ở bên ngoài, đã xảy ra chuyện gì?"
Nam Liên khẽ cúi đầu đáp: "Thành chủ đại nhân, lúc nãy có người đến báo cáo, nói là sau khi ăn phải muối mới lấy từ bên ngoài của chúng ta thì người dân bị đau bụng và khó chịu, hiện tại tất cả các đại phu trong thành đều đã chữa trị cho những người đó dưới sự lãnh đạo của Mạt Nương rồi."
Cố An Nhiên nhăn mày nói: "Hạt muối đó được lấy từ mỏ muối lớn, trong đó còn rất nhiều tạp chất, cho nên đương nhiên ăn vào trực tiếp sẽ có vấn đề." Nam Liên giải thích: "Bởi vì gân đây trong thành bị thiếu muối, mà rất nhiều người cũng nói rằng thường ngày họ cũng đã ăn muối trong mỏ. Thế cho nên người quản lý mỏ muối đã giấu phó thành chủ và người để đưa một ít muối cho người dân dùng, vậy mà cuối cùng lại sinh ra bệnh tật."
"Thật là hô đồ" Cố An Nhiên thấp giọng trách một tiếng, sau đó đi đến đại sảnh nghị sự của phủ thành chủ.
Vừa bước vào đại sảnh, liền thấy một người đàn ông đang quỳ thẳng trước mặt của Cố Thẩm Diệp.
"Phó thành chủ, chuyện này đều là lỗi của ta, không liên quan gì đến người khác! Ngài có thể trừng phạt ta bao nhiêu tùy thích cũng được, nhưng đừng liên lụy đến những người vô tội, bọn họ chỉ làm theo lệnh của ta mà thôi." Sắc mặt của Cố Thẩm Diệp trầm lắng: "Tự ý chủ trương, ngươi cũng không cần phải làm công việc quản lý sự vụ này nữa, ngươi đi ra ngoài ngay bây giờ.
Hắn mím môi, sau đó cúi lạy sát đất, nói: "Vâng, đa tạ Phó thành chủ đã khoan dung, nhưng chuyện này là do ta gây ra, cho nên ta muốn sửa chữa lỗi lầm, nếu trong thành có nhu cầu, ngài cứ việc phân phó cho ta."
Bạn cần đăng nhập để bình luận