Không Gian: Ta Mang Theo Trăm Tỷ Vật Tư Ở Cổ Đại Chạy Nạn

Chương 788: Đặc Biệt Khiêu Khích (2)

Chương 788: Đặc Biệt Khiêu Khích (2)Chương 788: Đặc Biệt Khiêu Khích (2)
Kẻ dẫn đầu nói: "Mất manh mối rồi, tất cả thử tim xung quanh xem."
Vừa dứt lời binh lính liên đi tìm khắp nơi.
Chẳng mấy chốc một tên binh lính người Khương nói: "Bách phu trưởng, phát hiện ở bên kia có doanh trại."
"Nhìn qua có vẻ giống với doanh trại của người Đại Tuyên."
Tên bách phu trưởng kia day lông mày nói: "Ta biết rồi, đừng hành động thiếu suy nghĩ, trở về bẩm báo tướng quân rồi tính sau."
Có một số việc binh lính người Khương không biết, nhưng bách phu trưởng người Khương biết.
Chẳng hạn như bọn hắn đã phái người tìm hiểu qua, doanh trại của người Đại Tuyên không phải ở đây.
Mà bỗng dưng nơi này lại xuất hiện một cái doanh trại, có nghĩa là gì?
Nghĩa là bọn người Đại Tuyên kia chia ra hai doanh trại, muốn đâm sau lưng bọn hắn.
Người Đại Tuyên từ trước đến giờ đều vô cùng thâm hiểm.
Hắn dẫn quân, vội vàng chạy đến doanh trại của người Khương, tiến vào doanh trại, sau đó lập tức đi vào doanh trướng của chủ soái. Tướng lĩnh bấy giờ cũng ở trong doanh trướng của chủ soái, nhìn thấy người này trở về liền không hài lòng nói: "Ngươi không bắt về?"
Bách phu trưởng kia chắp tay nói: "Người chạy mất rồi, có điều bọn ta phát hiện ra một chuyện."
Chủ soái người Khương nọ trước giờ cũng ăn không ít trái đắng của người Đại Tuyên, cho nên hiện tại chỉ cần có người chuyện về người Đại Tuyên hắn đều cư xử vô cùng cẩn trọng,
"Phát hiện chuyện gì?”
Bách phu trưởng người Khương kia đáp: 'Bẩm chủ soái, bọn ta phát hiện ra một doanh trại khác của người Đại Tuyên, có vẻ không ít người, nếu lúc giao chiến với thành Mặc An bọn chúng đánh lén sau lưng, chúng ta chắc chăn sẽ bị bất lợi."
Chủ soái người Khương nghe xong, cau mày nói: "Mấy tên người Đại Tuyên đó quả nhiên rất thâm hiểm, đúng là mục rữa đến tận xương tủy."
Tên lĩnh tướng kia cũng phụ họa theo: "Quả thật như vậy, tiếp theo chủ soái tính làm thế nào?”
Chủ soái xiết chặt tay, đập bàn nói: "Làm thế nào? Đương nhiên là giết bọn chúng, khiến chúng trở tay không kịp."
Tên lĩnh tướng kia luôn cảm thấy không đúng lắm, bởi cái tên người Đại Tuyên đó xuất hiện quá đột ngột, không biết chừng là bay.
Nhưng hắn không dám khuyên ngăn, bởi hắn biết chủ soái đã chịu quá nhiều tổn thất dưới tay người Đại Tuyên rồi!
Mà hắn cũng như thế, đành phải đặt cược!
"Chúng ta phái nhiều binh lính hơn một chút, như vậy sẽ bỏ xa lực lượng địch, nếu có tập kích phe ta sẽ giảm bớt thương vong."
Tên tướng lĩnh kia muốn bảo đảm, đưa ra ý kiến với chủ soái.
Chủ soái cũng không muốn tổn binh hao tướng, xua tay nói: “Đó là chuyện đương nhiên."
"Ngươi đi điểm binh đi!" Hắn nhìn tướng lĩnh rồi ra lệnh.
"Vâng." Sau khi tên tướng lĩnh kia đáp lời, liền đi ra khỏi doanh trại.
Về phía Cố An Nhiên đang cách doanh trại người Đại Tuyên không xa.
Đại Cường nằm trên cỏ vắt chéo chân, trong miệng ngậm một cây cỏ khô, tâm trạng vui vẻ thoải mái.
An Nhiên, khi nào chúng ta lại hành động?”
Cố An Nhiên cười nói: "Đương nhiên phải chờ một lát đã."
"Nếu tin tức truyền ra quá sớm những tên ở dưới đó sẽ không nghênh chiến mà chỉ bỏ chạy."
"Chờ đến khi bọn chúng buộc phải chiến đấu mới nhắc nhở chúng."
"Có như vậy bọn chúng mới không chạy được, mà cũng có thời gian lấy vũ khí, không đến mức bất lực trói gà không chặt."
Đại Cường phì cười: "Hahaha... An Nhiên, vẫn là cô thông minh nhất."
Cố An Nhiên liếc nhìn qua Đại Cường, hơi cong môi cười một tiếng, không nói thêm gì nữa.
Mấy ngày qua, ngược lại nó khiến cho nàng nhớ lại, những chuyện trải qua trên đường đang bỏ trốn, cũng coi như là một trải nghiệm rất đặc biệt.
Cố An Nhiên không lên tiếng, nhưng thính lực của nàng rất tập trung, lắng nghe động tĩnh của đám người Khương ở bên kia.
Hai người nghỉ ngơi ở trong rừng tầm nửa khắc đồng hồ thì nàng nghe thấy được tiếng móng ngựa chạy.
Nàng đứng dậy từ từ, rồi đi đến bên cạnh Đại Cường, ngồi xổm xuống vỗ Đại Cường đang ngáy ngủ ngon lành một cái: "Day đi!"
"Bọn họ sắp đến rồi, chúng ta cũng nên hành động."
Bạn cần đăng nhập để bình luận