Không Gian: Ta Mang Theo Trăm Tỷ Vật Tư Ở Cổ Đại Chạy Nạn

Chương 374: Bi Rắn Cắn Một Lần, Sợ Dây Giếng Mười Năm (2)

Chương 374: Bi Rắn Cắn Một Lần, Sợ Dây Giếng Mười Năm (2)Chương 374: Bi Rắn Cắn Một Lần, Sợ Dây Giếng Mười Năm (2)
"Phụ thân ta không thật sự muốn gả ta cho hắn, bởi vì toàn bộ gia sản nhà hắn đều chu cấp cho hắn ăn học, đầu tư rất lâu nhưng hắn chỉ thi đỗ tú tài, trong nhà cũng bởi vì lo cho hắn ăn học nên căn bản không tiết kiệm được bao nhiêu tiên."
"Nhưng lúc ấy ta không nghe, đắm chìm trong tình cảm thanh mai trúc mã, đắm chìm trong lời hứa hẹn sau khi thành thân sẽ để ta hành y cứu người."
"Ta liều lĩnh gả cho hắn." Nói tới đây, trên khuôn mặt thanh tú của Mạt Nương hiện lên một nụ cười khổ.
Vẻ mặt nàng ấy hối hận lau nước mắt nói: "Sau khi thành thân, hai năm đầu, cuộc sống của bọn ta thật sự rất ngọt ngào."
"Nhưng sức khoẻ ta vốn rất yếu ớt, mãi vẫn không mang thai, mẫu thân hắn ngoài sáng trong tối chèn ép ta, khoảng thời gian suốt lúc đó hắn chưa từng nói giúp ta một câu.”
"Hơn nữa, lâu ngày, hắn cũng kín đáo chê bai †a, còn nói một nữ tử đi xem bệnh cho người ta, là không tuân thủ nữ đạo."
"Từ đó về sau hắn nhốt ta ở nhà, ta không có thu nhập xem bệnh, của hồi môn trong tay lại bị mẫu tử bọn họ lừa lấy đi mất, cuộc sống trôi qua càng thêm gian nan." Sắc mặt của Mạt Nương bi thương tự thuật lại quá khứ, khoảng thời gian đó quá khó khăn với nàng ấy.
Cố An Nhiên đột nhiên hiểu tại sao Mạt Nương lại từ chối Đại Cường.
Dù sao một khi bị rắn cắn thì sợ dây giếng mười năm.
"Cô cảm thấy, Đại Cường là người như vậy sao?" Cố An Nhiên hỏi ngược lại.
Vẻ mặt Mạt Nương khổ sở nói: "Năm đó trước khi thành thân, ta cũng cảm thấy phụ thân của Bảo Nhi không phải người xấu."
"Nhưng sau khi thành hôn, hắn lại hoàn toàn hư hỏng, mẫu tử bọn họ giống như ác quỷ địa ngục, để ta nhận hết khổ sở."
Cố An Nhiên nhìn Mạt Nương nói: "Đại Cường có tâm tư thuần khiết, sẽ không chơi trò phụ lòng nữ tử nhà người ta."
"Hơn nữa, nếu sau này hắn phụ cô, ta có thể tự tay giúp cô giết hắn."
"Hơn nữa, ta cảm thấy cô hẳn là cũng có thể hiểu được Đại Cường khác với người bình thường, cho nên còn có nguyên nhân khác phải không?"
Mạt Nương máy móc gật đầu, tiếp tục nói.
"Sau đó, Bảo Nhi ra đời, mẫu thân của hắn nói trước kia bà ta sinh cũng không tìm bà đỡ, bà ta tu sinh ra phu quân trước của ta, còn chê ta quá yếu ớt."
"Sau khi ta sinh Bảo Nhi, bà ta thấy ta không cầm máu được, mới sợ hãi chạy sang bên cạnh gọi phụ thân ta.”
"Máu đã ngừng chảy, mạng ta được cứu trở về, nhưng về sau muốn sinh con cũng rất khó."
"Phụ thân ta bảo ta và hắn hòa ly, nhưng ta vì nghĩ cho Bảo Nhi nên kiên quyết nhẫn nhịn, hắn lại chê ta không thể sinh tiếp, bắt đầu động thủ đánh ta."
"Ta là khuê nữ duy nhất của phụ thân ta, ông ấy vốn tuổi tác đã cao, lại bởi vì thường xuyên lo lắng cho ta nên bị bệnh qua đời."
"Sau đó trong thôn bắt đầu đi chạy nạn, mẹ con bọn họ trên đường chạy nạn bị nhiễm bệnh."
"Hai mẹ con họ quỳ gối trước mặt ta, cầu xin ta cứu bọn họ, ta đã từ chối."
Cố An Nhiên bắt được điểm mấu chốt trong lời nói của Mạt Nương: "Cho nên, bởi vì sau này cô rất khó đậu thai, không muốn ảnh hưởng đến Đại Cường, cho nên mới từ chối hắn sao?”
Mạt Nương cúi đầu không nói gì, nhưng đây đúng là mối bận tâm lớn nhất trong lòng nàng ấy.
"Cái này nên để Đại Cường quyết định chứ không phải cô thay hắn quyết định, ta có thể thay cô chuyển lời tới hắn." C6 An Nhiên có dự cảm, trong sơn cốc này sắp thành một chuyện tốt.
Mạt Nương lo sợ bất an nhìn Cố An Nhiên: "Có thể như vậy không?"
"Đương nhiên." Cố An Nhiên dứt khoát lưu loát đáp lời, sau đó đi sang phòng bên cạnh.
Đại Cường vừa thấy Cố An Nhiên, lập tức nhảy dựng lên từ trên ghế: "An Nhiên cô nương, cô nói chuyện cùng Mạt Nương thế nào rồi?"
Cố An Nhiên khoanh tay lại, hạ thấp giọng: "Mạt Nương cũng không phải không thích ngươi, nàng ấy chỉ là có hơi lo lắng một chút."
Bạn cần đăng nhập để bình luận