Không Gian: Ta Mang Theo Trăm Tỷ Vật Tư Ở Cổ Đại Chạy Nạn

Chương 509: Đừng Khóc Nữa (2)

Chương 509: Đừng Khóc Nữa (2)Chương 509: Đừng Khóc Nữa (2)
Phụ nhân nghe vậy, hai mắt sáng lên: "Chuyện này có gì mà khó xử chứ? Ta mua con Tiểu Đề Tử đó là vì nghĩ rằng bản thân không thể có con, nhưng nay ta đã có con trai ruột rồi, con gái nuôi thì còn có gì để đáng tiếc?"
"Hơn nữa, chúng ta đã nuôi nó, cho nó ăn uống nhiều năm như vậy rồi, nó trả ơn chúng ta một chút cũng không xem là quá đáng phải không?”
"Được rồi, chuyện này không cần bà phải quản, tự ta sẽ đi nói chuyện với Tiểu Đề Tử."
Vương Thiết Sinh trầm mặc một lát, dù sao, con gái nuôi thật sự không có gì có thể so sánh được với con ruột, bà ta nói rất đúng.
Phụ nhân bước vào phòng của Vương Chỉ Chị, không lâu sau liền vang lên tiếng bạt tai và tiếng khóc.
Rồi sau đó, phụ nhân đóng cửa đi ra, chi vào gian phòng mắng,Việc này, ngươi đồng ý cũng phải đi, không đồng ý cũng phải đi!"
"Nếu ngươi không nghe lời thì ta sẽ đánh gãy chân ngươi. Đến lúc đó, người què phối với kẻ ngốc, rất xứng đôi."
Vương Chi Chi dựa vào tường, toàn thân mềm nhũn, khuôn mặt toàn là nước mắt.
Nàng ấy biết mình không phải con ruột của phụ thân mẫu thân, nên dù họ có thiên vị đệ đệ, nàng ay cũng không bao giờ oán giận.
Hơn nữa, nàng ấy sống trong cái nhà này nhẫn nhục chịu khó, hàng ngày đều dậy từ sáng sớm để làm việc nhà, giặt giũ rồi nấu nướng.
Làm xong thì nàng ấy lại phải ra quầy gói sủi cảo, rửa bát.
Buổi tối về nhà phải nấu bữa tối cho cả nhà, dọn dẹp xong còn phải thêu thùa may vá.
Dù cực khổ nhưng ít nhất nàng ấy vẫn còn có phụ mẫu, không phải sao? Tốt hơn nhiều so với những người không có nhà để về.
Tuy nhiên, bây giờ họ lại muốn gả nàng ấy cho một tên ngốc...
Vương Chi Chi chỉ cảm thấy ở trong nhà này rất áp lực, nàng ấy thừa dịp Vương Thiết Sinh và thê tử của ông ta không để ý liền chạy ra ngoài.
Nhưng mà, nàng ay từ nhỏ đã lớn lên ở Tuyên Thành, sau khi chạy ra ngoài cũng không còn nơi nào để đi, chỉ có thể lang thang vô định trên đường.
Khi đi dạo tới gân chợ đêm, chợt nhìn thấy một nam nhân đang bế một cô bé bảy, tám tuổi trên tay, mua bánh đường và kẹo hồ lô cho cô bé.
Cô bé đó cắn một miếng kẹo hồ lô, làm mặt dính đầy vết đường, nam nhân đó không tức giận mà dùng ngón tay nhẹ nhàng lau đi vết đường trên mặt cô bé. Lúc này Vương Chi Chi vô cùng hâm mộ cô bé này, dù sao nàng ấy cũng từng được trải qua khoảng thời gian như vậy vào mấy năm trước rồi.
Nhưng sau này, sau khi đệ đệ ra đời, mọi chuyện đã thay đổi, phụ mẫu thường xuyên đánh đập nàng ấy, mắng mỏ vì cho rằng nàng ấy vướng víu.
Lúc đầu nàng ấy còn cảm thấy không công bằng, nhưng sau này, biết mình không phải con ruột, nàng ấy cũng thoải mái hơn.
Chỉ nghĩ đến những việc này thôi mà Vương Chi Chi đã không nhịn được, tìm một góc, ngồi xổm dưới đất, khóc nức nở.
Đại Cường và Nhị Cường vừa lúc cũng đi ăn tối, xong thì đi dạo chợ đêm ở Tuyên Thành.
Hai người lại gặp cô nương bán sủi cảo, nhưng nom nàng ấy có vẻ không vui.
Sau đó, không biết vì lý do gì, nàng ấy che mặt lại roi bắt đầu khóc, sau đó còn đi vê một gốc hẻo lánh.
Cả hai huynh đệ đều biết những nơi hẻo lánh thì thường không an toàn nên ma xui quỷ khiến thế nào mà cả hai đều đi theo nàng ấy.
Đại Cường thấy cô nương kia khóc thương tâm như vậy, trong lòng rất khó chịu.
Hắn ta lấy khăn tay của bản thân đưa cho nàng ấy: "Tiểu muội muội, đừng khóc nữa, lau nước mắt đi." Vương Chi Chi cảm thấy trong lòng am áp, hơi hơi ngẩng đầu lên, hai mắt đẫm lệ nhận lấy cái khăn trên tay Đại Cường.
Nàng ấy hít hít cái mũi, sau khi lau khô nước mắt bèn nhút nhát sợ sệt nói một câu: "Đại ca ca, cảm ơn huynh."
Nói xong nàng ấy còn định đưa chiếc khăn đã lau nước mắt cho Đại Cường, nhưng hình như nàng ấy chợt nghĩ tới gì đó mà lại ngượng ngùng rụt tay về.
Bạn cần đăng nhập để bình luận