Không Gian: Ta Mang Theo Trăm Tỷ Vật Tư Ở Cổ Đại Chạy Nạn

Chương 145: Gặp Chuyện Bất Bình (3)

Chương 145: Gặp Chuyện Bất Bình (3)Chương 145: Gặp Chuyện Bất Bình (3)
"Dù sao sau này nếu các vị có chỗ nào cần ta giúp đỡ, dẫu có là núi đao biển lửa thì ta cũng sẽ không chối từ."
Nhị Cường nhìn ông lão với vẻ hơi tiếc nuối: "Nhưng cây cầu đã bị binh lính nước Tuyên chém đứt rồi."
"Đám chúng ta vốn dĩ cũng tính đi qua cây cầu xuôi về phía nam, nhưng cây câu bị chặt đứt rồi, chúng ta không thể không nghĩ biện pháp khác."
Ông lão kia im lặng một hồi, tựa như hạ quyết tâm: "Ta và các ngươi quay về trấn Chương Thụ một chuyến đi, trước kia mỗi lúc làm nông nhàn rỗi ta hay thích đi đánh cá ở sông Ủng Lan, trong nhà có thuyền đánh cá."
Đại Cường và Nhị Cường đồng thời nhìn về phía Cố An Nhiên, đợi nàng ra quyết định.
Cố An Nhiên nhìn hai huynh đệ này với vẻ rất vui mừng.
Nàng cảm thấy hai huynh đệ này thích xen vào việc của người khác ở thời loạn thế mà vẫn còn sống khỏe mạnh thì ít nhiều gì cũng là nhờ có chút yếu tố may mắn.
Mỗi lần bọn họ cứu người, dường như đều có thể hóa giải những lửa sém lông mày của nàng?
"Được, nếu trong nhà của ông có thuyền đánh cá, vậy ta sẽ cùng Đại Cường đến lấy với ông." Sau khi Cố An Nhiên nói xong, lại nhìn vê phía Nhị Cường nói: "Ngươi hộ tống ba người còn lại đến đầu ngưồn bờ sông Ủng Lan trước đi, không tiện để cho bọn họ theo chân chúng ta cho lắm."
Nhị Cường gật đầu: "An Nhiên cô nương, ngươi cứ yên tâm giao việc này cho ta, thôn trưởng thúc cũng đã từng nói đại khái vị trí đặt chân của bọn họ cho ta nghe rồi."
"Ừm"" Cố An Nhiên nhàn nhạt lên tiếng.
Nhị Cường liếc mắt nhìn đại ca nhà mình với vẻ vừa ghét bỏ vừa bất đắc dĩ, hơi ngượng ngùng nhìn về phía Cố An Nhiên, nói: "An Nhiên cô nương, đại ca của ta là người lỗ mãng thẳng thắn, trên đường đi ngươi cứ ước thúc huynh ấy một chút."
Mặc dù hắn ta biết, anh trai tốt của hắn ta rất nghe lời An Nhiên cô nương, những mà nhỡ đâu đứt dây cương thật thì sao?
Phía trước còn không biết có bao nhiêu người Khương đang đợi, không thể xảy ra chút sai lầm nào được.
"Ta biết rồi" Cố An Nhiên hiểu ý của Nhị Cường.
Nhưng Đại Cường lại trừng mắt liếc Nhị Cường một cái, rất là ủy khuất nói: "Lão nhị, đệ có ý gì? Ta đâu phải là tiểu hài tử, nhất định ta sẽ nghe lời An Nhiên cô nương, sẽ không gây thêm phiền toái cho nàng." Cố An Nhiên khẽ mỉm cười, vỗ bả vai Đại Cường nói: "Ta tin tưởng ngươi, nhanh đi thôi."
Đại Cường lập tức thu lại dáng vẻ ủy khuất, trở nên vô cùng ngoan ngoãn: "À, được."
Cố An Nhiên nhìn về phía nam tử trẻ tuổi mà bọn họ đã cứu, nói: "Ngươi có biết cưỡi ngựa hay không?”
Người nọ gật đầu nói: "Biết, ta biết."
Cố An Nhiên nâng cằm, nhìn thoáng qua những con ngựa mà người Khương để lại: "Nhị Cường, ngươi mang theo ba người bọn họ, nhanh chóng cưỡi ngựa đến bờ sông Ủng Lan, bởi vì chưa thể biết được phía sau có truy binh người Khương đuổi theo hay không."
Nhị Cường vừa nghe xong, vẻ mặt nghiêm trọng, gật đầu: "Ta biết rôi An Nhiên cô nương, ta nhất định sẽ đưa ba người bọn họ an toàn trở về."
Lúc này, nam tử trẻ tuổi vừa nghe phía trước sẽ có nguy hiểm, liền nói: "Nếu không thì cứ mang thê tử ta đến chỗ an toàn trước, ta và các ngươi cùng nhau quay về trấn Chương Thụ đi, tuy rằng ta không thể đánh thắng người Khương, nhưng ít nhất ta cũng có thể giúp đỡ các ngươi dọn thuyền đánh cá."
Đại Cường nhìn thân hình gầy gò của nam tử trẻ tuổi, phất phất tay: "Chuyện dọn thuyền không cần đến ngươi, có ta là được, ngươi cứ quay trở về cùng lão nhị nhà ta, điều trị một chút vết thương trên người ngươi đi."
Cố An Nhiên cũng nói: "Đi đi."
Người trẻ tuổi kia bị đánh mấy lần, thương tích đúng là nặng hơn cha hắn ta một chút.
Chờ sau khi Nhị Cường cùng cả gia đình người trẻ tuổi kia đi rồi, ba người Cố An Nhiên cũng lên ngựa.
Sau khi lên ngựa, Đại Cường lại hướng về phía người lớn tuổi nói: "Đại thúc, người tên gì?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận