Không Gian: Ta Mang Theo Trăm Tỷ Vật Tư Ở Cổ Đại Chạy Nạn

Chuong 157: Ne Tranh Benh Dich (1)

Chuong 157: Ne Tranh Benh Dich (1)Chuong 157: Ne Tranh Benh Dich (1)
Lý Kim Quang sửng sốt, sau đó mới thở phao nhẹ nhõm, cười lớn một tiếng, vỗ vỗ vai Đại Cường: "Ta sống nhiều năm như vậy, vẫn không thể nghĩ được thông suốt bằng ngươi, thật sự không có mặt mũi nhìn người khác."
Cố An Nhiên cũng phải nhìn Đại Cường bằng ánh mắt khác.
Đại Cường được Lý Kim Quang khen ngợi, gãi đầu xấu hổ: "Đây không phải là ta nói, là lúc mới chạy nạn nương nói với hai huynh đệ ta, chỉ là... sức khỏe của bà ấy vốn đã không tốt, về sau còn mắc phải bệnh nặng, đi khám nhiều đại phu vẫn không cải thiện được gì."
Lúc này, ánh sáng trong mắt Đại Cường cũng dần ảm đạm đi.
Nếu có thể gặp được một đại phu có y thuật cao minh như Mạt Nương sớm hơn một chút, có lẽ mẫu thân hắn ta đã không phải chết.
Nhưng cũng không sao, dù sao bà ấy cũng đã ở bên huynh đệ bọn họ suốt con đường này rồi.
Nhất định là mẫu thân sợ hai huynh đệ bọn họ sống quá khó khăn, mới khiến bọn họ quen biết một người tài giỏi và tốt bụng như An Nhiên cô nương.
Cố An Nhiên vốn luôn coi Đại Cường là người vô tư, không bao giờ biết cảm giác buồn bã là nhu the nao.
Bây giờ xem ra, sâu trong trái tim mỗi người đều có một góc khuất yếu đuối, dễ xúc động.
Cái bình phủ vải đen mà Đại Cường và Nhị Cường thay phiên nhau ôm rất cẩn thận có lẽ là...
Bây giờ nàng đã hiểu rõ hơn một chút về khả năng thích ứng của hai huynh đệ này.
Dù sao con người ở thời đại này đều rất quan trọng việc an táng khi qua đời.
Mà bọn họ lại chỉ vì một câu nói của mẫu thân, hai huynh đệ họ ở đâu thì nơi đó chính là nhà của bà ấy, có thể dùng cách này để mẫu tử luôn ở bên cạnh mình.
Không biết may mắn của hai huynh đệ từ trước đến nay, có phải đến từ lòng tốt, luôn đối xử với người khác đầy chân thành thiện chí hay không.
Một khắc sau, tất cả mọi người cuối cùng cũng đã đến bờ nam sông Ủng Lan.
Cố An Nhiên nhìn hơn mười chiếc thuyên bên bờ bên kia, nói với những người lên bờ: "Các ngươi đi trước tụ họp với bọn Nhị Cường đi, lát nữa ta sẽ theo sau, bây giờ còn có một số việc cần xử lý."
ebooshop.vn ebook truyện dịch giá rẻ 20k
Đoán thôn dân chạy nạn bây giờ rất nghe lời Cố An Nhiên. Cố An Nhiên bảo bọn ho rời đi trước, bọn ho cũng không hỏi thêm gì nữa, xách bọc hành lý, cõng hải tử trên lưng rời đi.
Sau khi Cố An Nhiên chắc chắn mọi người đã đi hết, nàng thu hết tất cả hơn ba mươi chiếc thuyền trên sông vào không gian.
Thu vật này rất chậm.
Nhưng ai mà biết được khi nào bọn họ sẽ cần dùng tới?
Sau khi Cố An Nhiên thu hết tuyên xong, liền đi về phía đoàn người.
Lý Kim Quang nhìn thấy nàng trở về, liền cùng Thái Phượng và Cố An Nhiên bàn bạc một chút.
Bọn họ quyết định tiếp tục đi về phía trước, nhưng dự định sẽ đi theo quan đạo trước để xem liệu dọc đường có nơi nào có thể định cư không.
Nếu không có thì lại nghĩ cách khác.
Đi trên quan đạo liên tiếp bảy tám ngày, gặp những trấn nhỏ có bán lương thực thì bổ sung một chút.
Vì không tìm được nơi thích hợp để dừng chân nên bọn họ không dám bổ sung quá nhiều lương thực.
Bởi vì tất cả đều dựa vào xe đẩy nhỏ, cũng không thể đẩy quá nhiều lương thực.
Hà Thái Phượng nhìn ngôi chùa quen thuộc trên quan đạo rồi nói: "Đi thêm một ngày nữa, chúng ta có thể đến được thành Thanh Giang, đây là tòa thành đầu tiên sau khi vượt qua sông Ủng Lan. Nếu nơi đó có thể để lưu dân đi vào, chúng ta có thể tìm một mảnh đất ở ngoài thành Thanh Giang, sau đó vào thành tìm việc làm, có thể duy trì được cuộc sống. -"
Lý Kim Quang nói: "Thái Phượng tỷ, ngươi đã quen thuộc nơi này như vậy, cứ nghe theo lời ngươi đi, chúng ta đi thành Thanh Giang xem tình hình thế nào."
Cố An Nhiên nãy giờ im lặng đột nhiên lên tiếng: "Hạ lão thái thái, cai quản thành Thanh Giang là ai vậy?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận