Không Gian: Ta Mang Theo Trăm Tỷ Vật Tư Ở Cổ Đại Chạy Nạn

Chương 285: Thu Được Nhiều Binh Lực (2)

Chương 285: Thu Được Nhiều Binh Lực (2)Chương 285: Thu Được Nhiều Binh Lực (2)
Nó mới xuống núi một chuyến tính đi thăm cha mẹ thì gặp chuyện phòng tuyến của sông Ủng Lan bị phá.
Thân nhân người thì thất lạc, người thì bị giết.
Sư phụ đang ở trong núi không biết sao rồi, có biết tình huống bên ngoài thế nào không?
Cố An Nhiên xoa đầu Văn Ngạn nói: "Ngươi cũng theo ta đi."
Sau khi Cố An Nhiên nhận những người này, đám nữ nhân bị vứt bỏ cũng đi đến.
Nàng nghĩ những binh sĩ này rất được việc, không thể chỉ sai bảo họ làm mấy công việc nấu cơm giặt quần áo.
Nữ nhân vừa khéo có thể làm những chuyện này, thế nên nàng cũng nhận.
Nhưng hầu hết mọi người vẫn chọn đến thành Mặc An, họ cho rằng một tòa thành dù sao cũng an toàn hơn là nay đây mai đó, không có chỗ ở ổn định.
Đám tù binh Tuyên Quốc được Cố An Nhiên cứu về, có vài người có quan hệ họ hàng với binh lính nên cũng quyết định gia nhập đoàn Cố An Nhiên.
Nhưng số lượng không nhiều, tính cả nữ nhân cũng chỉ hai ba mươi người.
Dạ Tu Mặc nhìn Cố An Nhiên nói: "An An, ta đưa ngươi về nhà."
An An dù đã thu nhận vài người, nhưng hắn ta thật sự không tin vào thực lực của những người này, thế là hắn quyết định đích thân đưa nàng về.
Dạ Tu Mặc không phải không muốn để An An ở lại thành Mặc An, để nàng hoạt động dưới tâm quan sát của mình, nhưng hắn ta biết An An không thích.
Hắn ta chỉ đành nghe theo ý nàng.
"Dạ Tu Mặc, cảm ơn ngươi!" Cố An Nhiên cười khẽ, dịu dàng nói cám ơn.
Nàng biết lần này Dạ Tu Mặc có lẽ đã rất lo cho an nguy của mình, thế nên mới dẫn thuộc hạ cùng rời khỏi thành Mặc An.
Nhưng sau khi đám người Khương này bị giết, vài gã người Khương may mắn trốn thoát đó nhất định sẽ trở về báo tin.
Sau khi báo tin, quân đội người Khương sẽ bất chấp mà tiếp tục giết tới hay là lẩn xa khỏi nơi này vẫn còn là một ẩn số.
Cho nên thành Mặc An sẽ phải đối mặt với một mối đe dọa rất lớn.
Dạ Tu Mặc phải đích thân trấn giữ thành Mặc An mới là ổn thỏa nhất.
"Ta tự mình dẫn người về cũng không sao, ngược lại thành Mặc An có thể sẽ bị tấn công."
"Ta sẽ thu xếp tốt cho đám người này, nếu cần hỗ trợ thì để Thần Phong tới tìm ta."
Dạ Tu Mặc tram ngâm một lát rồi gật đầu: "Được, ta nghe ngươi."
Cố An Nhiên từ biệt Dạ Tu Mặc rồi dẫn đám người mình vừa nhận đi về phía cốc Kính Hồ.
Dạ Tu Mặc không lập tức trở về thành Mặc An, mà dẫn theo Ám Dạ Vệ tới con đường người Khương phải đi qua.
Nếu An An không để hắn ta đi theo, vậy hắn trực tiếp không cho người Khương có cơ hội quấy ray nàng là được.
Nhưng canh giữ một hai ngày cũng không có người Khương nào xuất hiện.
Dạ Tu Mặc nghĩ Cố An Nhiên đã an toàn, lúc này mới dẫn Ám Dạ Vệ về thành Mặc An.
Hắn ta dàn xếp, củng cố lại binh lực thành Mặc An, sắp đặt kín kẽ, chỉ chờ người Khương tới chịu chết.
Về phần Cố An Nhiên, nàng dẫn theo mấy trăm người về ngoại ô cốc Kính Hồ.
Đó là khu vực có hàng trăm mẫu đất mà họ phát hiện được trước khi Đại Cường rơi xuống hố.
Nàng nhìn Đại Cường nói: "Các ngươi về trước đi, ta có chuyện muốn nói với bọn họ."
Đại Cường gật đầu, xách theo lương thực cùng chàng trai trẻ biến mất ở chỗ ngoặt giao giữa cánh rừng và nham thạch...
Cế An Nhiên chỉ vào khoảnh đất rộng lớn trước mặt, nói: "Sau này, các ngươi sẽ sống ở đây."
"Có thể khai hoang, trồng trọt, xây nhà. Về phần hạt giống và lương thực, ta có thể cung cấp cho các ngươi."
Văn Ngạn bình tĩnh quan sát bốn phía, sau đó cảm kích nhìn Cố An Nhiên: "Đây là một nơi rất tốt để an thân. Cảm ơn người đã cho chúng ta một nơi như vậy."
Quan trọng là nơi này được bao quanh bởi rừng cây, kỳ môn độn giáp sơ cấp của nó cũng có thể phát huy được vài tác dụng nhất định.
Dù đám người Khương đó có may mắn theo tới thì vẫn sẽ bị lạc trong khu rừng rộng lớn này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận