Không Gian: Ta Mang Theo Trăm Tỷ Vật Tư Ở Cổ Đại Chạy Nạn

Chương 249: Đại Cường Bị Ghét Bỏ (1)

Chương 249: Đại Cường Bị Ghét Bỏ (1)Chương 249: Đại Cường Bị Ghét Bỏ (1)
Cố Hồng Khánh ba người bọn họ rất nghe lời, lập tức trượt từ trên cây xuống, gia nhập vào đại quân.
Cố An Nhiên tìm một hòn đá tương đối bằng phẳng, ngồi lên đó với tâm trạng vô cùng buồn chán nhìn Ngân Dạ trêu chọc gấu đen.
Thấy vậy, Đại Cường và Nhị Cường cũng ngồi bên cạnh nàng, quan sát trận chiến giữa sói bạc và gấu đen.
Nàng cảm thấy như vậy có hơi nhàm chán, nên lấy một nắm hạt dưa từ trong túi vải đay ra, vừa cúp hạt dưa, vừa nhìn mấy con thú đánh nhau.
Lúc này nếu như bày một chiếc bàn ra trước mặt và đặt một ít rượu hoa quả lên đó, có cảm giác gần giống như một đấu trường cổ đại.
"Các ngươi cũng ăn đi!" Cố An Nhiên nhìn vào hạt dưa trong lòng bàn tay nói với Đại Cường, Nhị Cường.
Hai huynh đệ cũng không khách khí, nhặt mấy hạt dưa lên và bắt đầu cúp.
Sau đó thì động tác của ba người rất đồng đều, bắt chéo chân thờ ơ cúp hạt dưa nhìn thú vật đánh nhau.
Nhưng không lâu sau, toàn bộ hạt dưa trên tay Cố An Nhiên đều đã được cúp hết sạch. Nàng đứng dậy khỏi tảng đá, vỗ nhẹ bụi trên tay và nhìn Ngân Dạ với đôi mắt tuyệt đẹp.
"Vẫn chưa xong sao? Ta đã cúp hết hạt dưa rồi!"
Ngân Dạ nhìn thấy chủ nhân thúc giục thì lập tức ngừng chơi đùa, bắt đầu vào việc thật sự.
Nó cắn đứt cổ hai con gấu đen đã bị nó đánh đến mức không còn sức lực, kết thúc trận đánh một chiều này.
Sau khi xử lý xong con gấu đen, nó lao như bay bổ nhào vào vòng tay Cố An Nhiên.
Lúc này Đại Cường trừng mắt nhìn nó: "Mau dừng chân lại! Ngươi nhìn vết máu trên người ngươi kìa, cứ như thế mà bổ nhào vào người cô nương An Nhiên.”
Thân là Ngân Dạ Lang Vương thực sự dừng bước lại, nhưng không phải vì nó nghe lời Đại Cường.
Mà là nó đột nhiên nhớ ra, chủ nhân của mình rất chú trọng hình tượng, dáng vẻ mình như thế này có lẽ không nên tiến lên kê sát vào, tránh bị chủ nhân ghét bỏ.
Cố An Nhiên nhìn thấy Ngân Dạ đột nhiên gấp gáp dừng lại, lấy túi nước ra, tìm một chiếc lá rộng, đổ đầy nước suối vào.
"Uống đi, đây đều là của ngươi."
Ngân Dạ vốn dĩ chơi đùa có chút mệt mỏi, nhìn thấy số nước trên chiếc lá, vui vẻ đi vòng quanh Cố An Nhiên vài vòng.
Nhưng bởi vì nó vẫn nhớ mình là Lang Vương cần phải cao quý, cho nên cố kìm nén lại không vẫy đuôi, sau đó vui vẻ thè lưỡi ra liếm nước.
Đại Cường gãi gãi vào ót không hiểu được: "Đệ đệ, tại sao sói lại thích uống nước đến vậy? Nhìn thấy nước có thể vui đến thế này?"
Nhị Cường nhún nhún vai, mở hai tay ra, tỏ ý rằng hắn ta cũng không biết.
Chờ Ngân Dạ uống hết nước, ba người mới đi đến chỗ đại quân.
Biểu cảm trên mặt tất cả mọi người vẫn còn chưa hoàn hồn, nhưng sau khi Cố An Nhiên đến, bọn họ rõ ràng không còn hoảng sợ nữa, tâm trí cũng bình tĩnh hơn rất nhiều, cũng không còn phải lo lắng liệu có dã thú nào từ nơi khác xuất hiện hay không.
Cố An Nhiên trước tiên đi đến chỗ mấy người Vương Ngọc Liên, sau khi kiểm tra một lượt khắp người của bà ấy, Đại Bảo và cả Điềm Nha xác định bọn họ không bị thương mới yên tâm đi đến chỗ của Mạt Nương.
"Mat Nương, có bao nhiêu người đã bị thương?" Nàng hỏi.
Mạt Nương sau khi nẹp xong tấm nẹp lên tay của một chàng trai trẻ, trả lời rằng: "Những người khác đều bị thương nhẹ, nhưng có chàng trai trẻ, một người bị gãy tay trái, một người bị gãy cẳng chân, cần phải tĩnh dưỡng một đợt rồi."
"Dược liệu có đủ không? Ta đến thành Mặc An một chuyến, vừa hay đã mua được một ít dược liệu chữa trị té ngã bị thương.”
Cố An Nhiên vừa nói vừa lấy ra mấy gói dược liệu từ trong túi vải đay.
Đương nhiên, những dược liệu này không phải được nàng mua từ thành Mặc An mà là nàng lấy từ trong không gian.
Mạt Nương nhận lấy số gói thuốc đó, mở tờ giấy dầu ra, lấy tay nhón lấy xem xe, lập tức nhướng mày vui mừng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận