Không Gian: Ta Mang Theo Trăm Tỷ Vật Tư Ở Cổ Đại Chạy Nạn

Chương 270: Trợ Công Hàng Ngày Của Đại Cường (1)

Chương 270: Trợ Công Hàng Ngày Của Đại Cường (1)Chương 270: Trợ Công Hàng Ngày Của Đại Cường (1)
Sau khi bắt buộc bản thân không nghĩ tới những thứ vớ va vớ vẩn, Đại Cường ngước cổ lên, nhìn Dạ Tu Mặc cao hơn hắn ta gần cả một cái đầu.
"Vậy sao... thành chủ phải không, hai chúng ta đánh một trận đi."
Cố An Nhiên bước nhanh tới trước mặt Đại Cường, lắc đầu nói: "Đại Cường, đừng đánh nhau! Mạt Nương dặn dò ngươi thế nào hả?"
Đại Cường vểnh môi nói: "Cô nương An Nhiên, không phải ngươi sợ ta đánh hỏng gương mặt có hơi đẹp trai của nam nhân này đó chứ?"
"Không phải chứ, không phải chứ, ngươi vậy mà lại đau lòng cho hắn ta sao?"
"Tốt xấu gì chúng ta cũng vào sinh ra tử nhiều lần như vậy, mà ngươi lại không giúp ta?"
Cố An Nhiên chậm rãi bĩu môi, bất lực nhắm mắt, véo nhân trung của mình.
Lúc này nàng đang nghi ngờ bản thân mình, tại sao nàng lại nhất quyết đưa Đại Cường ra ngoài?
Dẫn Nhị Cường vừa ngoan ngoãn vừa giỏi giang đi theo không phải tuyệt vời hơn sao?
Nàng thấy Đại Cường vẫn kiên trì, khuyên nhũ hắn ta thế nào cũng không được, xua tay nói: "Những gì nên nói, ta cũng đã nói rồi, ngươi đừng hối hận."
Trên mặt Đại Cường lập tức khôi phục lại biểu cảm cười ha ha: "Khà khà khà khà, ta hối hận gì chứ, ngươi đừng đau xót phu quân tương lai là được."
Cố An Nhiên trưng ra một gương mặt nhỏ xinh đẹp, trừng mắt với Đại Cường: "Đừng nói lung tung!"
Dạ Tu Mặc venh môi lên tỏ vẻ rất vui, dường như rất hài lòng với cách nói của Đại Cường.
Với lại, nể tình tên đầu trọc này biết điều như vậy, lát nữa giao đấu với hắn ta, sẽ nương tay với hắn ta.
"Được, đánh đi nào!" Dạ Tu Mặc đồng ý với thỉnh cầu đánh một trận của Đại Cường.
Đại Cường xoa xoa cái đầu trọc và nói: "Có dùng binh khí không? Hay là đánh tay không? Ta thấy đánh tay không thì không công bằng với ngài, hay là dùng binh khí đi."
Dù sao Đại Cường cũng biết sức mạnh mình lớn, nếu dùng tay không đánh tay đôi với hắn ta thì có được mấy người thắng được hắn ta.
ebooshop.vn ebook truyện dịch giá rẻ 20k
Đương nhiên là, ngoại trừ kiểu người không bình thường như cô nương An Nhiên, nàng có một vài dấu hiệu hơi không giống người lắm. Da Tu Mặc nhẹ nhàng nói: "Không cần, ngươi cứ dùng binh khí đi."
Đại Cường nghe vậy liền không vui, hắn ta có ý gì chứ? Coi thường người khác sao? Kêu Đại Cường dùng binh khí, còn bản thân hắn ta dùng tay không sao?
Nghĩ tới bản thân lớn hơn Cố An Nhiên mấy tuổi, Đại Cường thể hiện dáng vẻ của một ca ca.
Hắn ta ưỡn thẳng ngực nói: "Thằng nhóc thành chủ này, làm người phải khiêm tốn, ngông cuồng như vậy là không đúng rồi."
"Bắt đầu đi!" Dạ Tu Mặc đặc biệt dễ chịu với Đại Cường, chính bởi vì câu nói muội phu đó.
Thần Phong nhìn thấy cũng hết lời khen ngợi, ngược lại là người khác mà nói chuyện với thành chủ kiểu như vậy, nói không chừng đã bị chặt tay rồi.
Đại Cường thấy Dạ Tu Mặc chấp mê bất ngộ, lớn tiếng nói: "Được được được! Vậy thì làm theo ngài, bắt đầu đi."
Thần Phong nhìn Đại Cường, lập tức liền biến thành mắt đốm nhỏ: Quãng đời còn lại của nó, cũng có thể nhìn thấy chủ nhân bị đánh bại chịu đòn đòn hiểm sao?
Nếu mà như vậy, sau này tên đầu trọc này sẽ là thân tượng của nó.
Đại Cường vừa dứt lời, Dạ Tu Mặc liền phát ra đòn công kích lực tinh thần. Lúc này cả người Đại Cường ha hốc mồm, biểu cảm trên mặt đặc biệt hung dữ, giơ cái rìu lên, một chân đặt trước một chân đặt phía sau.
Nhưng mà, động tác cả người trở nên từ tốn lạ thường, phải quan sát rất cẩn thận, mới có thể phát hiện ra được thật ra hắn ta vẫn đang động đậy.
Lúc đó trong lòng hắn ta rất hoảng loạn, sợ không phải thành chủ này biết yêu thuật đó chứ!!!
Vậy mà lại làm hắn ta đứng im, đúng là đáng ghét mà.
Nhưng mà, cái đáng ghét đó còn nằm ở phía sau.
Tên nhóc thành chủ đó vốn còn cách hắn ta một đoạn, nhưng một tiếng hét vang lên thì đã đến trước mặt hắn ta, khi hắn ta nhìn thấy thì gần như đã chạm vào mặt rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận