Không Gian: Ta Mang Theo Trăm Tỷ Vật Tư Ở Cổ Đại Chạy Nạn

Chuong 953: Bieu Hien Cua Than Phong (2)

Chuong 953: Bieu Hien Cua Than Phong (2)Chuong 953: Bieu Hien Cua Than Phong (2)
Dị năng hệ gió của Thần Phong cũng chỉ mới được Dạ Tu Mặc dùng tinh hạch tu luyện ra không lâu, nhưng đối với cục diện như hôm nay, có lẽ cũng đủ dùng rồi.
Thần Phong vươn cổ gầm dài một tiếng, mặt biển vốn bình lặng không có sống, bỗng nhiên nổi lên một trận gió to, mặt biển cuộn lên thành từng con sóng cực đại.
Thuyền buồm vốn đang bình tĩnh ổn định, lúc này lại rung lắc theo những con sóng lớn.
Người của Liên Đảo còn ổn, có thể miễn cưỡng đứng vững, nhưng là nếu muốn bắn tên trong tình huống như này là vạn vạn không có khả năng.
Người Khương đứng trên thuyên buôm cả người vốn dĩ đã không được thoải mái rồi, lúc này sóng to gió lớn như vậy, bọn họ ở trên thuyền đứng cũng không đứng vững, có vài binh sĩ còn trực tiếp nôn mửa.
Quốc Chủ Vô Ngân Quốc nhìn Thần Phong sau lưng Cố An Nhiên, trong mắt ngập tràn kính sợ, nhưng mà ông ta cũng không bỏ lỡ thời cơ, nhân lúc có lợi thế về gió liên hạ lệnh: "Bắn tên!!!"
Từng mũi tên tẩm dầu bốc lửa thuận theo hướng gió bay tới boong thuyền đối diện, lại thêm thuận hướng gió, lại càng bùng cháy lớn hơn.
Nhất thời, phía đối diện, hàng loạt thuyền buồm đông đúc bỗng biến thành địa ngục trần gian, tiếng kêu gào thảm thiết không ngừng vang lên.
Đảo Chủ Liên Đảo nhìn thiên sư chính mình mời về, hai mắt trợn tròn, hắn ta nhấc đao lên kề vào cổ thiên sư:
"Ngươi tới giải thích cho ta, chuyện này là thế nào?”
Thiên sư kia sợ hãi quỳ sụp xuống trên nền đất: " Đảo Chủ, ta ... ta cũng không biết chuyện này là thế nào, ta đã xem tinh tượng rồi, mấy ngày nay sẽ không có gió lớn mà."
Đảo Chủ Liên Đảo nói: " Ý của ngươi là, ngươi không cẩn thận xem sai rồi sao? Ta mới không tin lời giải thích của ngươi, trước kia ngươi dự đoán đều luôn chuẩn xác mà."
"Nói! Ngươi có phải do lão già kia phái đến hay không?" Đảo chủ Liên Đảo cắn răng nghiến lợi.
Vị thiên sư kia lắc đầu như trống bỏi: "Không phải, ta đối với Đảo Chủ là trung thành tuyệt đối, tuyệt đối sẽ không phản bội."
Tướng lĩnh người Khương kia khó khăn lắm mới đứng vững được, nhìn hai người Đảo chủ Liên Đảo và thiên sư tranh cãi nội bộ, ánh mắt tràn ngập ghét bỏ:
"Hai vị Nhiếp chính Vương của Nam Nguyệt Quốc đều là những ke có bản lĩnh, ca ca của Nữ Hoàng càng là kẻ có thể hô mưa gọi gió, gió này nhất định là do bọn họ làm ra."
"Nhưng mà, người Khương bọn ta giao tranh cùng người Nam Nguyệt nhiều lần, gió lớn như này, bọn họ sẽ không kéo dài được lâu đâu, cự li cũng sẽ không quá xa, mau cho người lái thuyền ra xa một chút, bọn họ cũng không làm được gì nữa."
Đảo Chủ Liên Đảo thu lại đao trên cổ thiên sư, xua tay: "Rút lui!"
Quốc Chủ Vô Ngân Quốc thấy bọn họ muốn chạy, vội vàng hạ lệnh cho thuộc hạ tăng thêm lượng lớn hoả lực, từng mũi từng mũi rực cháy bay về phía thuyền bọn họ.
Cố An Nhiên đứng ở trên tường thành, ánh mắt sâu xa, Ngân Dạ hướng về mặt trăng ngâm dài một tiếng, như là bất mãn vì không được tham chiến vậy,
Cố An Nhiên như cảm nhận được tâm tư của Ngân Dạ, nhẹ nhàng xoa xoa đầu Ngân Dạ, Ngân Dạ nửa quỳ bên chân nàng.
"Quốc Chủ, phản đồ của quý quốc, một lát nữa ta sẽ bắt hắn đến đây." Cố An Nhiên cưỡi lên lưng Ngân Dạ, nhàn nhạt nói.
"Được." Quốc Chủ Vô Ngân Quốc trở nên tin tưởng Cố An Nhiên vô điều kiện.
"Đi!" Cố An Nhiên hô nhẹ một tiếng, Ngân Dạ cõng theo Cố An Nhiên nhảy từ tường thành xuống.
Thân ảnh của Ngân Dạ vẽ ra một đường vòng cung hoàn mỹ trong không gian đen mịt của đêm tối.
Đảo chủ Liên Đảo không hiểu nổi nhìn thân ảnh trên không:
" Nữ Hoàng Nam Nguyệt Quốc kia bị điên rồi sao? Tự sát? Hay là cảm thấy khoảng cách xa như vậy, toạ kị nào đó của nàng ta có thể nhảy qua sao?"
"Nữ nhân thì có đầu óc gì chứ?" Tướng lĩnh người Khương khinh thường tiếp một câu.
Ánh mắt tất cả mọi người trên thuyền đều hướng theo bóng dáng Ngân Dạ và Cố An Nhiên, muốn tận mắt chứng kiến bọn họ vô lực rơi xuống biển lớn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận