Không Gian: Ta Mang Theo Trăm Tỷ Vật Tư Ở Cổ Đại Chạy Nạn

Chuong 951: Quan Binh Vay Thanh (2)

Chuong 951: Quan Binh Vay Thanh (2)Chuong 951: Quan Binh Vay Thanh (2)
Nụ cười khổ trên mặt của Quốc vương Vô Ngân càng thêm nghiêm túc: "Ta biết hắn có ý phản nghịch, nhưng hắn không có chuẩn bị nổi dậy nhanh như vậy!"
Cố An Nhiên gõ gõ ngón trỏ lên bàn, nhỏ giọng hỏi: "Vậy quốc vương nghĩ tại sao ta lại muốn chọc giận hắn ta trong yến hội?"
Quốc vương Vô Ngân quốc ngẩn người một lát, sau đó cười lớn.
"Có vẻ như đã đến lúc ta nên rèn sắt khi còn nóng, ra tay làm chuyện gì đó." Ông ta nhìn Cố An Nhiên nói.
Cả hai người đều nói chuyện không rõ ràng, như thể họ đang chơi trò đố chữ.
Những ngày tiếp theo, Cố An Nhiên ru rú ở trong phòng, mỗi ngày đều ăn các loại tiệc hải sản phong phú.
Vào ngày thứ bảy sau bữa tối, chủ đảo đã quyết định nổi dậy.
Hắn ta mang theo tất cả bộ binh từ Liên đảo lên một chiếc thuyên buồm và bao vây đô thành của Vô Ngân quốc.
Việc vận chuyển tất cả các loại hàng hoá trong Vô Ngân quốc đều dựa vào đường thủy, cho dù hắn chỉ bao vây mà không tấn công thì cả Vô Ngân quốc cũng không thể chống cự được bao lâu.
công chúa Hoa Duyệt nóng lòng muốn giúp đỡ nhưng lại bị quốc vương Vô Ngân quốc cưỡng chế bắt ở lại cung điện của mình và không được phép đi đâu cả.
Vô Ngân quốc bị bao vây, Cố An Nhiên đi tìm người đứng đầu đất nước một chuyến.
Quốc vương nhìn thấy Cố An Nhiên, ông ta nói: "Bệ hạ, đô thành của nước ta hiện đang hỗn loạn, điều này khiến bệ hạ chê cười rồi."
"Thỉnh các vị cũng hãy ở lại trong cung để đảm bảo an toàn của bản thân."
Cố An Nhiên khẽ gật đầu, hỏi: "Có thể kiên trì đến khi viện binh Nam Nguyệt tới đây không?”
Quốc vương tự tin nói: "Nữ hoàng xin cứ yên tâm, chắc chắn sẽ có thể cầm cự cho đến khi quân tiếp viện đến."
"Vậy thì tốt." Cố An Nhiên khẽ gật đầu.
Quốc vương Vô Ngân còn rất nhiều chính sự phải giải quyết, nên tùy tiện nói chuyện với Cố An Nhiên vài câu rồi trở vê cung điện của mình.
Nửa đêm, trước khi Cố An Nhiên còn chưa ngủ, nàng nghe thấy tiếng ồn ào bên ngoài.
Tiếng khóc, tiếng la hét, tiếng giết chóc và tiếng vũ khí va chạm hòa lẫn vào nhau vọng vào tai nàng.
Cố An Nhiên cau mày, đứng dậy khỏi nhuyễn tháp, mặc y phục vào rồi hỏi Tuân Thu Anh: "Sao lại thế này? Liên Đảo chủ quyết định ra tay rồi?"
Vốn dĩ dựa theo tình hình mà Quốc vương Vô Ngân nói ra, Cố An Nhiên đánh giá hắn sẽ không chủ động tấn công mà chỉ bao vây đô thành, làm sao mà hiện tại hắn lại có thể sốt ruột đến như vậy, trực tiếp tấn công vào giữa đêm?
Cố An Nhiên mặc y phục xong, bên ngoài có người gõ cửa.
"Be hạ, xin mở cửa... ." Đó là giọng nói của người hầu bên cạnh Quốc vương Vô Ngân.
Tuân Thu Anh giơ kiếm lên mở cửa, người hầu kia lập tức nói: "Be hạ, Liên đảo chủ đã đánh tới rồi."
"Hắn... Hắn hoá ra đã cấu kết với người Khương từ lâu rồi. Quốc vương nói tình thế này chưa chắc chúng ta đã phòng thủ được, sai nô hộ tống ngài và công chúa ra ngoài bằng mật đạo để trở lại Nam Nguyệt."
Cố An Nhiên cau mày nghiêm trọng nói: "Người Khương? Họ cấu kết với nhau à?”
Người hầu có vẻ rất sốt ruột nói: "Đúng vậy, đô thành sắp bị thất thủ. Những người Khương đó luôn không có điểm mấu chốt. Chúng sẽ đốt phá, giết chóc, cướp bóc và làm đủ mọi điều ác. Xin Nữ hoàng hãy theo nô rời đi càng sớm càng tốt."
Không ai biết rõ hơn Cố An Nhiên người Khương là những kẻ dám làm như thế nào. Dù thế nào đi nữa, người dân ở đô thành này đều vô tội.
Nàng nhìn người hầu và hỏi: "Quốc vương của ngươi đâu?”
Người hầu trầm giọng nói: "Quốc vương đã ra tiền tuyến, ngài sẽ không chạy trốn."
"Nếu đô thành thất thủ, ngài ấy nhất định sẽ cùng đô thành cùng tồn vong."
Cố An Nhiên trầm mặc một lát, sau đó nói: "Ngươi dẫn công chúa Hoa Duyệt vào mật đạo đi tới thành Thịnh Nhạc phía Nam Nguyệt."
"Ta ở lại đô thành của các ngươi, có thể giúp quốc vương của ngươi một tay."
Bạn cần đăng nhập để bình luận