Không Gian: Ta Mang Theo Trăm Tỷ Vật Tư Ở Cổ Đại Chạy Nạn

Chương 490: Đánh Cho Một Trận (1)

Chương 490: Đánh Cho Một Trận (1)Chương 490: Đánh Cho Một Trận (1)
Tĩnh Vương nghiến răng nghiến lợi nói: "Ngươi nói với ta cây đá quý có giá sáu mươi vạn lượng cơ mà? Chỉ một món đồ thôi mà ngươi đã tham ô mười lăm vạn lượng rồi, ngươi thật sự là tổng quản tốt của phủ Tĩnh Vương này đấy!"
Tổng quản xoa xoa đầu gối có hơi tê dại của mình, sắc mặt đau khổ nói: "Vương gia, cây đá quý kia, ta báo giá 60 vạn lượng, nhưng thực tế mình chỉ tham ô mười vạn lượng."
"Còn năm vạn lượng còn lại là cho hắn ta." Vẻ mặt ông ta trở nên bình tĩnh, ở trước mặt Tĩnh Vương chỉ vào bằng hữu của Đào Vọng Đường.
Dù sao, ông ta cũng không tránh khỏi bị phạt, đại khái chắc sẽ bị tống vào ngục, nhưng dù ông ta có chết thì cũng phải kéo theo một cái đệm lưng.
Người bằng hữu kia của Đào Vọng Đường cũng không phải người sẽ chịu nằm yên chờ chết, hắn ta lập tức nói: "Vương gia, số tiền kia cũng không phải là tiểu nhân đòi của tổng quản, mà chính là ông ta chủ động cho ta."
Hắn ta nói xong, tổng quản lập tức bị chọc tức bốc khói, chắc hẳn người này cảm thấy ông ta sẽ không sống nổi nên mới dám làm càn như vậy.
Ngay sau đó, bằng hữu của Đào Vọng Đường tiếp tục nói: "Vương gia, năm vạn lượng bạc kia, ta sẵn lòng trả lại gấp sáu lần, tổng cộng trả cho Vương phủ 30 vạn lượng bạc, mong rằng Vương gia tha cho tiểu nhân một mạng."
Vốn dĩ Tĩnh Vương cũng cảm thấy, một tiểu thương như hắn ta hẳn là không dám làm chuyện như vậy, có lẽ vẫn là tổng quản với thủ lĩnh thị vệ cùng nhau lừa ông ta, đương nhiên, ông ta cũng có ý giải vây cho bằng hữu của Đào Vọng Đường.
Dù sao ông ta cũng đang rất thiếu tiền, để tổng quản nắm giữ người như vậy trong tay, thà rằng để chính ông ta nắm giữ còn hơn.
Bảo hắn ta lập tức trả tiền cho Vương phủ, dù sao Vương phủ lấy một hơi 30 vạn lượng bạc, cũng không phải một chuyện dễ dàng.
Bởi vì chuyện này thật sự quá kỳ lạ, lại không có dấu vết để tra, cho nên tổng quản cùng với đội thị vệ đi làm việc này đều bị Tĩnh Vương ra lệnh mang đi đánh một trận rồi cho tất cả vào ngục, nhưng bằng hữu của Đào Vọng Đường lại không bị sao cả, chẳng qua chỉ tổn thất một chút ngân lượng, nhưng lại trực tiếp lên thuyền với Tĩnh Vương, thậm chí hắn ta còn tính toán đưa con gái của mình vào Vương phủ làm thiếp của Tĩnh Vương.
Tĩnh Vương, cũng không có ý từ chối.
Đoàn người Cố An Nhiên ở trong tiểu viện hẻo lánh của Đào Vọng Đường đợi đến đêm khuya.
Sau khi nàng cảm thấy cảm giác bất an đã biến mất, nàng liền nói: "Ta vào trong nhà xem sao, hiện tại các ngươi ra khỏi thành đến ngoại ô chờ ta, mặt nạ da trên mặt cũng không được gỡ xuống đấy."
Đào Vọng Đường nhìn về phương hướng toà nhà lớn kia, hắn âm thầm hít một hơi.
"An Nhiên cô nương, ngươi dẫn ta đi cùng đi, ta muốn nói vài câu với bọn họ, dù sao cũng từng là chủ tớ.
Cố An Nhiên gật đầu đồng ý: "Ừ, ngươi đi cùng ta, những người khác tranh thủ ra khỏi thành trước khi cửa thành chưa đóng."
Nói xong, nàng với Đào Vọng Đường cưỡi ngựa, phi đến tòa nhà lớn.
Tới cổng tòa nhà lớn kia, họ phát hiện không còn gã sai vặt, trong nhà cũng không có âm thanh, không hề có đèn, tối lửa tắt đèn.
Sau khi Cố An Nhiên xác định hoàn cảnh chung quanh an toàn, nàng đẩy cửa vào tòa nhà.
Đào Vọng Đường đi theo phía sau Cố An Nhiên, châm mồi lửa trên tay mình lên, phát hiện tòa nhà này như đã bị bọn cướp trên núi vào cướp, nơi nơi đều vô cùng hỗn độn.
Hắn nhíu mày, đè thấp giọng nói: "An Nhiên cô nương, ngươi nói xem chuyện này là ai làm?”
Bởi vì sợ kinh động người xung quanh, cho nên Đào Vọng Đường không dám kích động quá mức. Trong lòng Cố An Nhiên đã biết đại khái là ai làm, nhưng nàng không có cách để xác định chính xác.
Bởi vì nàng cảm thấy chỉ cần tên bằng hữu kia của Đào Vọng Đường không có vấn đề thì Tĩnh Vương phủ sẽ không biết nàng ở nơi này mới đúng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận