Không Gian: Ta Mang Theo Trăm Tỷ Vật Tư Ở Cổ Đại Chạy Nạn

Chương 761: Lén Lut Xuất Phát (1)

Chương 761: Lén Lut Xuất Phát (1)Chương 761: Lén Lut Xuất Phát (1)
Hắn trở về doanh trại, thổi một tiếng tiêu, gọi con chim cắt Bắc cực của mình tới, bỏ thư đã viết sẵn vào trong ống trúc.
Chim Cắt bay về hướng thành Mặc An.
Ân Tuần cùng Ám Minh đều trằn trọc sốt ruột, cả một đêm không ngủ, cũng may là sau nửa đêm, hoa khôi Vạn Phương Các cho người mang tới một tin tức tốt.
Thành chủ Lâm Thành đã chết rồi, ngày mai Lâm Thành sẽ đại loạn.
Lại qua vài ngày nữa, Cố An Nhiên đang tuần tra ở thành Kính Hồ, bất thình lình nhìn thấy Dạ Tu Mặc xuất hiện ngay trước mắt mình.
Nàng có chút không hiểu nổi nói: "Sao ngươi lại đến vào giờ này? Le nào Lâm Thành bên kia có tin tức gì sao?”
"Năm vạn người Khương kia, đã giải quyết xong rồi sao?"
Nhưng mà, Cố An Nhiên cảm thấy không có khả năng lắm, tốc độ này có vẻ nhanh quá rồi.
Dạ Tu Mặc mím môi, không có vẻ vui vẻ như lần trước hắn đến gặp nàng: “An An, chúng ta đi rồi nói."
Cố An Nhiên biết, có lẽ là có chuyện gì quan trọng xảy ra rồi, cho nên Dạ Tu Mặc mới tự mình chạy đến đây một chuyến.
Thế là, nàng dẫn Dạ Tu Mặc vào phủ Thành Chủ, Cố Thẩm Diệp nghe tin Dạ Tu Mặc tới cũng nhanh chóng chạy qua.
Ba người cùng nhau vào thư phòng phủ Thành Chủ.
Cố Thẩm Diệp nhíu mày nói: "Xay ra chuyện gì rồi?"
Dạ Tu Mặc cũng không úp úp mở mở, nói thẳng vào vấn đề: " Không biết là tại sao, Du Nương bị người Tây Chiêu bắt đi rồi."
"Nhưng Ám Minh có thể xác nhận được tạm thời Du Nương chưa gặp nguy hiểm đến tính mạng."
"Còn về chuyện người Khương và Lâm Thành đều tiến hành rất thuận lợi, các ngươi không cần phải lo." Dạ Tu Mặc bổ sung.
Cố An Nhiên vừa nghe thấy Du Nương bị bắt đi, quang mang trong mắt cũng trở nên âm trâm nói: "Tây Chiêu?”
"Lần này bọn họ có phải ra tay trong bóng tối để giúp người Khương hay không?"
Dạ Tu Mặc đáp: " Vốn dĩ là có một nhóm nhỏ người Tây Châu tiến vào đến xung quanh Lâm Thành, nhưng mà rất kỳ quái, bây giờ bọn họ lại không có động tĩnh gì nữa.”
Cố Thẩm Diệp vẫn luôn trầm mặc lên tiếng: "Chuyện này chỉ dựa vào suy đoán sẽ không có kết quả gì, chỉ sợ vẫn phải đến Tây Chiêu Quốc một chuyến rồi."
Trong lòng Cố An Nhiên cũng có suy nghĩ như Cố Thẩm Diệp.
Dạ Tu Mặc từ trước đến giờ vẫn luôn ủng hộ Cố An Nhiên không cần lý do, cho nên đương nhiên sẽ không phản đối.
Cố An Nhiên nói: " Vậy thành Mặc An và thành Kính Hồ liền để cho hai người các huynh trông coi nhé, ta đến Tây Chiêu một chuyến."
“Ta đi cùng nàng!"
“Ta đi cùng muội!"
Dạ Tu Mặc và Cố Thẩm Diệp dị khẩu đồng thanh.
Hai người bọn họ đều khá yên tâm về đối phương, đối phó với người Khương thì một trong hai ở lại là được rồi.
Cố An Nhiên thấy có chút đau đầu day day mi tâm nói: "Không cần đâu, ta đi một mình là được rồi."
"Bọn họ không làm hại nổi ta đâu, hai người cứ yên tâm đi."
"Không được."
Đây có lẽ là chuyện Dạ Tu Mặc và Cố Thẩm Diệp ăn ý với nhau nhất, hai người lại lần nữa đồng thanh từ chối đề nghị của Cố An Nhiên. Cố An Nhiên cũng hết cách, chỉ có thể thoả hiệp: "Được được được, ta dẫn theo một trong hai người đi Tây Chiêu được chưal"
"Sáng sớm mai xuất phát, được không?" Sắc mặt Cố An Nhiên có chút mất kiên nhẫn.
"Được." Hai người không dám già mồm, lại lần nữa đồng thanh đáp.
Cố An Nhiên lấy cớ đau đầu, đuổi Dạ Tu Mặc và Cố Thẩm Diệp ra khỏi thư phòng, nhưng cũng không lâu sau, nàng cũng ra khỏi phủ Thành Chủ, đi về phía nhà Đại Cường.
Người đi theo Cố An Nhiên cũng không cảm thấy đây là chuyện cần phải bẩm báo lại cho Cố Thẩm Diệp và Dạ Tu Mặc.
Dù sao, Thành chủ đại nhân thường hay lui tới nhà Đại Cường chơi với hai đứa nhỏ, đây cũng đều là chuyện bình thường thôi.
Cố An Nhiên đến trước cửa nhà Đại Cường, nhẹ nhàng nhấc tay lên gõ cửa.
Tiếng gõ cửa vang lên được một lúc, cửa mới kẽo kẹt mở ra, Đại Cường miễn cưỡng nặn ra một nụ cười.
"An Nhiên, cô đến rồi, vào trong ngồi đi, bên ngoài lạnh."
Bạn cần đăng nhập để bình luận