Không Gian: Ta Mang Theo Trăm Tỷ Vật Tư Ở Cổ Đại Chạy Nạn

Chương 905: Ném Một Cái Nồi Lớn (1) Hoa Duyệt mặc áo choàng của Cố Thẩm Diệp,

Chương 905: Ném Một Cái Nồi Lớn (1) Hoa Duyệt mặc áo choàng của Cố Thẩm Diệp,Chương 905: Ném Một Cái Nồi Lớn (1) Hoa Duyệt mặc áo choàng của Cố Thẩm Diệp,
nhìn theo bóng lưng hắn ta và nói: "Ca ca xinh
đẹp, lát nữa ta muốn đi dạo trong vương phủ."
"Huynh có thể cùng đi tản bộ với ta có được không?”
Cố Thẩm Diệp không quay đầu lại mà chỉ nói: "Ngươi hãy gọi quản gia bồi ngươi đi dạo là được, ta muốn đi hoàng cung một chuyến."
Hoa Duyệt có chút thất vọng, thấp giọng nói: ""
Sau đó, nàng cao giọng hỏi: "Vậy huynh dùng bữa tối với ta nhé?"
Bóng lưng Cố Thẩm Diệp đi càng ngày càng xa, thật lâu sau mới nghe được một thanh âm: "Được."
Nói xong, toàn bộ bóng dáng của hắn ta biến mất trong màn mưa.
Quản gia nhìn Hoa Duyệt, hết sức cung kính nói: “Công chúa điện hạ, trời đang mưa to, ngài đừng ở bên ngoài."
"Mời người tới gian phòng tốt nhất, sửa soạn một chút, tránh bị nhiễm phong hàn."
Hoa Duyệt mỉm cười với quản gia nói: "Được!"
Sau đó, nàng ấy theo sau quản gia đi đến căn phòng lớn, tắm rửa thật sạch sẽ trong thùng tắm to rồi thay y phục mới.
Người hầu lau khô mái tóc đen mượt của nàng ấy rồi cài lên đó một chiếc trâm cài tóc.
Lúc này phía bên ngoài đã tạnh mưa, sắc trời đã tối hẳn.
Nàng ấy nghiêng đầu hỏi người hầu trong vương phủ: "Ca ca xinh đẹp đã trở về rồi sao?"
Người hầu hơi giật mình, sau đó nói: "Chắc vương gia sẽ đi mất một lúc, xin ngài hãy đợi ạ."
"Nô tì mang cho người điểm tâm ngọt được không ạ?"
"Được!" Hoa Duyệt vui vẻ đáp lại.
Cố Thẩm Diệp tiến vào hoàng cung Nam Việt, đặt chiếc bánh hoa tuyết xanh lam trước mặt Cố An Nhiên.
"Nhiên Nhiên, muội thích ăn bánh ngọt nhất."
Cố An Nhiên không có cảm giác thèm ăn, nhìn chằm chằm vào chiếc bánh ngọt.
"Nếm thử hương vị đi, không cần ăn quá nhiều, không tốt cho thân thể của muội." Cố Thẩm Diệp lại giải thích.
"Ta hiểu rồi, đa tạ ca ca." Cố Thẩm Diệp nói xong, liền để Trương Ngưng mang bánh ngọt tới cho nàng.
Sau khi Cố An Nhiên nhìn chiếc bánh ngọt hồi lâu liền không nhịn được đưa từng miếng vào miệng. Nhưng mới ăn được non nửa chiếc bánh thơm ngon này thì giọng nói của Dạ Tu Mặc truyền đến tu ngoài điện.
"An An... ta về rồi."
Tay Cố An Nhiên đang xúc bánh ngừng lại, sau đó đẩy chiếc bánh ra xa.
Bởi vì Mạt Nương từng bắt mạch cho nàng, nói nàng không thích hợp ăn quá nhiều đồ ngọt, không tốt cho sức khỏe.
Vì vậy, đã bảo với cái người mà Cố An Nhiên không đòi thì không cho là Dạ Tu Mặc không cho nàng ăn quá nhiều đồ ngọt.
Cố Thẩm Diệp cũng biết, cho nên bắt nàng ăn ít mấy miếng, nhưng bản thân nàng nhất thời không nhịn được.
Cố Thẩm Diệp cũng không thể trực tiếp đi qua cướp.
Dạ Tu Mặc bước vào trong điện, trong đôi mắt đen đầy nhung nhớ: "An An..."
Kỳ thực thời gian hắn đến thành Mặc An tổng cộng chỉ có bốn năm ngày thôi, vốn dĩ hắn dự kiến lần này phải ở lại thành Mặc An nửa tháng.
"Sao chàng đã về rồi?" Cố An Nhiên chột dạ nhìn chiếc bánh, không dám nhìn vào mắt Dạ Tu Mặc.
"Bởi vì ta nhớ nàng." Dạ Tu Mặc không quan tâm lúc này Cố Thẩm Diệp vẫn còn trong điện, trực tiếp thổ lộ.
Cố Thẩm Diệp sờ mũi, tự động lùi xa một chút, định bày toàn bộ chiếc bánh kia ra trước mặt Dạ Tu Mặc.
Dù sao hắn ta cũng không quản nổi cô muội muội này nữa, chỉ mong muội phu quản thúc.
Dạ Tu Mặc đi đến chỗ Cố An Nhiên, ôm nàng đang từ từ đứng dậy vào trong lòng, hóa giải nỗi khổ nhớ nhung.
Chỉ là lúc này động tác của hắn rất nhẹ nhàng, hoàn toàn khác với dáng vẻ bá đạo thường ngày.
"An An... Dạ Tu Mặc hít một hơi sâu hương thơm trên tóc của Cố An Nhiên.
Nhưng chẳng bao lâu, đôi mắt nặng tình của hắn khẽ nheo lại vì phát hiện ra chiếc bánh đã bị ăn hơn nửa.
"An An, nàng lại không nghe lời rồi, một lần ăn nhiều đồ ngọt như vậy." Hắn có hơi bất đắc dĩ.
Cố An Nhiên phản ứng cực kỳ nhanh, chỉ vào Cố Thẩm Diệp nói: "Bánh này là do ca ca mua đấy, đặc biệt đem tới cho ta, ta cũng không thể làm phật lòng huynh ấy, dù sao cũng đội cơn mưa to đem đến mà."
"Ta...
Bạn cần đăng nhập để bình luận