Không Gian: Ta Mang Theo Trăm Tỷ Vật Tư Ở Cổ Đại Chạy Nạn

Chương 308: Không He Có Chút Phản Kháng (1)

Chương 308: Không He Có Chút Phản Kháng (1)Chương 308: Không He Có Chút Phản Kháng (1)
Tuy nhiên, Cố An Nhiên từ trước đến nay thân thủ nhanh nhẹn, lúc chuẩn bị nhào vào người Dạ Tu Mặc, tay nàng trực tiếp chống vào thành xe ngựa, đột ngột dừng lại.
Nàng nhìn thấy Dạ Tu Mặc đã nằm ngửa, trong lúc nhất thời rơi vào trâm mặc...
Dạ Tu Mặc cũng cảm thấy mình ăn trộm gà không thành còn mất nắm gạo, tuy rằng sắc mặt vẫn như bình thường lệ, nhưng vành tai lại hơi đỏ lên.
Bầu không khí nhất thời trở nên rất khó xử...
Thần Phong dùng móng vuốt võ lên trán mình, nó không thể hiểu được chủ nhân của mình bình thường vốn rất thông minh cơ trí, vừa đến trước mặt cô nương này, đầu óc lại có chút không đủ dùng. Nhìn xem hắn ta lại làm cái gì, khiến người ta xấu hổ như vậy chứ?
Ngân Dạ vốn luôn lạnh lùng nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, trong mắt sói cũng tràn đầy ý cười.
Một lúc sau, Cố An Nhiên mới phản ứng được, thần sắc lạnh nhạt hỏi: "Ngươi không sao chứ? Ta làm ngươi sợ à?”
Diệp Tu Mạt đứng dậy, sắc mặt bình thường, nghiêm túc sửa sang lại cổ áo: "Không sao, An An đừng suy nghĩ nhiều."
"Ta chỉ là nhất thời không đứng vững."
Lúc Dạ Tu Mặc nói lời này, trên mặt vô cùng bình tĩnh, nhưng vành tai đỏ bừng đã phản bội hắn ta.
Cố An Nhiên hơi mím môi, khóe miệng nở nụ cười như có như không.
"Sao vậy? An An xấu hổ à? Ta xin lỗi?" Dạ Tu Mặc cười nhẹ hỏi.
"Xấu hổ?" Cố An Nhiên có chút không hiểu cho lắm, nàng không biết vì sao Dạ Tu Mặc lại nói như Vậy.
Không ngờ, Dạ Tu Mặc chững chạc đàng hoàng trả lời: "Đúng vậy, xấu hổ, nếu không sao lúc ngươi sắp ngã xuống, lại không chịu ngã vào người ta... Ừm..."
Lời còn chưa nói xong, Dạ Tu Mặc bị xe ngựa của Cố An Nhiên tông trúng.
Lúc này hai tay Dạ Tu Mặc chống trên trục xe, hai tay Cố An Nhiên lại chống ở hai bên người hắn ta.
Một đôi mắt đẹp quyến rũ nhìn thẳng vào Dạ Tu Mặc, đôi môi đỏ mọng hơi hé ra: "Ta không hề xấu hổ."
Đôi mắt đen láy của Dạ Tu Mặc đột nhiên trở nên tối sam, ánh sáng xanh băng giá loé lên, yết hầu gợi cảm của hắn ta nhấp nhô gần như không thể nhận ra .
Mặc dù sắc mặt vẫn như cũ không có chút nào gợn sóng, nhưng lúc này vành tai Dạ Tu Mặc đã đỏ bừng.
Trên mặt Cố An Nhiên lộ ra nụ cười đắc ý, vô cùng xinh đẹp động lòng người!
"Người xấu hổ là ngươi.Giọng điệu Cố An Nhiên vô cùng nhẹ nhàng, rút hai tay của mình về, đứng vững vàng bên cạnh xe ngựa.
Tính cách của Cố An Nhiên chính là, nếu nàng không muốn thừa nhận thất bại, thì tuyệt đối không bao giờ thể hiện điều đó trước mặt bất cứ ai.
Giống như Dạ Tu Mặc nói nàng xấu hổ, việc này nàng không muốn thừa nhận, sẽ tìm cách chứng minh mình không xấu hổ.
Cho dù, giờ phút này nhịp tim của nàng gần như đã vượt qua khả năng khống chế, nàng vẫn tỏ ra thờ ơ.
Chỉ là nàng không ngờ Dạ Tu Mặc này bề ngoài có vẻ bá đạo, lại có thể dễ đỏ tai như vậy? Hắn ta rốt cục có biết khi mình xấu hổ thì tai sẽ đỏ lên không?
Vành tai đỏ bừng tương phản hoàn toàn với vẻ chững chạc đàng hoàng, không chút nào gợn sóng của Dạ Tu Mặc,
Cố An Nhiên đoán Dạ Tu Mặc không biết, nếu biết, hắn ta nhất định sẽ không bao giờ cố ý làm ra vẻ mặt chững chạc đàng hoàng nữa.
Nghĩ tới đây, trên mặt Cố An Nhiên nở nụ cười càng rõ hơn.
Dạ Tu Mặc chậm rãi đứng dậy, như chuyện vừa rồi chưa từng xảy ra, cười hỏi: "An An, sao lúc này ngươi lại tới thành Mặc An làm gì vậy?”
"Mua vài món đồ, nhưng đều đã mua gần hết rồi, ta đang nghĩ muốn đi mua thêm ít gà giống vịt giống" Cố An Nhiên hời hợt trả lời.
Bởi vì núi rừng phía Tây rộng rãi, thật sự có thể bắt đầu chăn nuôi, dù sao khi có nhiều người, thịt rừng sẽ bị cạn kiệt.
"Ta có thể đi cùng ngươi không?" Dạ Tu Mặc chỉ muốn ở cùng Cố An Nhiên lâu hơn một chút.
Bạn cần đăng nhập để bình luận