Sau Tận Thế, Ta Không Ngừng Tiến Hóa

Chương 92 - Đáng Tiếc

Tần Vũ đỡ lấy Tần Tiểu Vũ lúc này đã lảo đảo sắp ngã xuống, đồng thời cũng đặt đá tiến hóa vào bên miệng của Tần Tiểu Vũ.
“Ừm.”
Tần Tiểu Vũ yếu ớt đáp lại một tiếng, nhờ có Tần Vũ giúp đỡ, cô nuốt vào toàn bộ mười viên đá tiến hóa này, khi đã có được mười viên đá tiến hóa bổ sung vào, năng lượng cạn kiệt trong cơ thể Tần Tiểu Vũ trong khoảng thời gian nhắn đã hồi phục được một ít, cuối cùng cô cũng cảm thấy đỡ hơn rất nhiều.
Mà lúc này Tần Vũ lại dời tầm mắt nhìn về phía bên kia, nhìn thấy được tang thi khổng lồ đã khổng lồ hóa cao chừng năm mét kia, trong lòng thầm thở dài một tiếng, tang thi khổng lồ thực sự rất mạnh, để Địch Thiếu Phong chiến đấu với nó thực sự là làm khó hắn ta, lúc này Địch Thiếu Phong đã bị một quyền của tang thi khổng lồ đánh nát đầu, chết vô cùng thê thảm.
Hắn cũng không đến mức thấy đau khổ, suy cho cùng hai người chỉ mới quen biết được ba ngày, hắn chỉ cảm thấy có hơi đáng tiếc mà thôi, năng lực của Địch Thiếu Phong rõ ràng rất giỏi, hắn ta có năng lực cao nhất trong hệ dị hóa, nhưng cuối cùng vẫn chưa kịp trưởng thành đã phải chết đi.
Địch Thiếu Phong rất giống với Bạch Thiên Hào, họ đều không phải người tầm thường, tương lai đã định trước sẽ trở thành cường giả, nhưng đều xuất phát từ lý do ngoài ý muốn mà bỏ mạng, còn có rất nhiều những nhân vật như vậy trong lịch sử loài người, những người chưa trưởng thành đã chết đi, thực sự khiến cho người ta phải thở dài cảm thán.
Tuy rằng có đáng tiếc, nhưng người chết thì cũng đã chết rồi, Tần Vũ không còn cách nào, hiện tại việc duy nhất hắn có thể làm chính là báo thù cho Địch Thiếu Phong!
Tần Vũ lạnh lùng nhìn chăm chú vào tang thi khổng lồ kia, trên người hắn dâng lên một cỗ sát ý mãnh liệt, cho dù thế nào nếu vừa nãy không phải nhờ có Địch Thiếu Phong tạm thời ngăn cản tang thi khổng lồ kéo dài thời gian cho hắn, nếu không có thể hắn đã không thể dễ dàng đạt đến cấp hai như vậy, cho nên Tần Vũ cảm thấy mình có nghĩa vụ báo thù cho Địch Thiếu Phong.
Tang thi khổng lồ giáng một quyền đập xuống đầu Địch Thiếu Phong, đang lúc nó chuẩn bị cắn nuốt cơ thể của hắn ta, thì lại đột ngột cảm nhận được một luồng khí tức cường hãn, nó khựng lại sau đó nhìn thấy một thiếu niên mặc quần áo màu đen đang cầm lấy trường thương, trên người bốc lên ngọn lửa màu trắng nhàn nhạt, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào nó.
Những xác sống ở xung quanh muốn nhào tới đều bị ngọn lửa màu trắng mà Tần Vũ phóng thích ra đốt cháy hết sạch, trong lòng Tần Tiểu Vũ khâm phục không thôi, đây chính là sự biến hóa năng lực hỏa diễm khi đạt đến cấp hai đó sao? Không chỉ màu sắc của ngọn lửa thay đổi mà ngay cả uy lực của nó cũng sinh ra biến hóa khó tin.
Khi nhìn đến thi thể của Địch Thiếu Phong thì Tần Tiểu Vũ cũng thấy áy náy một cách khó hiểu, cô biết sở dĩ Địch Thiếu Phong bị một quyền đánh nổ tung chắc chắn có liên quan đến cường hóa thêm vào đột ngột biến mất ở trên người hắn ta, nhưng Tần Tiểu Vũ vừa nãy cũng không còn cách nào khác, năng lượng gen trong cơ thể cô đã hoàn toàn cạn kiệt, năng lực tự động mất đi hiệu lực, cô đã cố gắng hết sức rồi.
“Gầm!”
Tang thi khổng lồ biết nếu không giải quyết sạch sẽ Tần Vũ thì e là nó sẽ không có cách nào yên tĩnh để thưởng thức bữa ăn ngon này, nó ngẩng đầu phát ra những tiếng gầm gừ chấn động khắp nơi.
Tần Tiểu Vũ nhíu mày lại, cô cảm giác màng tai của mình như bị xé rách vậy, sau khi tiếng gầm rú này vang lên, toàn bộ những xác sống như nhận được một mệnh lệnh nào đó, chúng nháo nhào tản ra khắp bốn phía, mặc dù vẫn bao vây nơi này, nhưng lại lùi ra chừa lại cho họ một khoảng không gian lớn để quyết đấu.
Vốn dĩ ba người La Ngọc Kỳ bị bao vây tấn công đã khó lòng chống cự tiếp được, có thể nói nếu muộn thêm vài giây nữa thì ba người họ đã bỏ mạng, nhưng đúng vào lúc này đám xác sống lùi về sau đã cho bọn họ cơ hội để thở, người nào người nấy cũng bất chấp mọi thứ ngã ngồi xuống đất thở hổn hển từng hơi, sức lực và năng lượng gen đều cạn kiệt khiến họ thực sự mệt mỏi đến mức sắp rơi vào hôn mê, nhưng bọn họ đều không ai nói lời nào, chỉ giương mắt nhìn chằm chằm vào một hướng.
Ngay từ ban đầu bọn họ vốn dĩ đã đi theo phía sau hai anh em Tần Vũ, nhưng xác sống xung quanh cứ dần dần bám lấy bọn họ, cho nên hiện tại bọn họ cách Tần Vũ hơn năm mươi mét.
“Những con xác sống này...lại lui về toàn bộ sao?”
La Ngọc Kỳ giật mình nói.
“Sau lưng bọn chúng hình như có một con tang thi có trí tuệ đang chỉ huy.”
Ánh mắt Phương Chu chợt lóe lên, hắn ta hiểu rõ những xác sống này có trật tự như vậy chắc chắn không phải bởi vì bản thân bọn chúng có chỉ số thông minh cao đến bao nhiêu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận