Sau Tận Thế, Ta Không Ngừng Tiến Hóa

Chương 274 - Điên Loạn

Nhưng đối với Tần Vũ, giết chết chúng nó là chuyện đơn giản, dựa vào sự sắc bén của huyền diễm thì lực phòng ngự của quỷ tưởng căn bản không đủ trình.
“Gầm!”
Một con quỷ tướng mập mạp bắt lấy người đàn ông có vẻ mặt hoảng sợ, sau đó xé người đó thành hai mảnh, còn tên quỷ tướng mập kia vẻ mặt nó vui sướng khi tắm trong máu tươi.
Tuy nhiên, vào lúc này, đột nhiên có một tiếng thú gầm vang lên, một đôi móng vuốt phủ đầy vảy đen nhô ra từ cái bụng mập mạp của nó, sau đó hung hăng xé nát nó thành hai mảnh ở thắt lưng.
Quỷ tướng bị trường thương đâm trí mạng như vậy nên nó bị thương nặng, sau đó tiêu tan theo sương khói, trong khi đôi bàn tay biến thành cánh tay màu đen của Địch Thiếu Phong đã bao phủ bởi một loại huyết sắc nhàn nhạt giống như vô hình, trên mặt hắn hiện lên vẻ điên cuồng.
Tính cách Địch Thiếu Phong lười nhác nhưng hắn rất có tinh thần trọng nghĩa, thấy nơi nào có quỷ đều tuỳ ý giết chóc, hắn có hơi điên cuồng, sự điên cuồng đó biến hắn thành một cỗ máy giết chóc khủng khiếp.
Ở một góc trong căn nhà, Lý Nguy chau mày, hắn trầm giọng nói:
“Cao Kiêu, Lục Vân, Dương Cảnh Lăng, Lâm Phong, các ngươi mau đi ra ngoài hỗ trợ đi, để lại vài người bảo vệ ta là được rồi.”
“Vâng!”
Do dự hồi lâu, đám người Cao Kiêu lập tức gật đầu nói, bọn họ đã biết tình hình bên ngoài từ lâu, nhưng vì lo cho sự an nguy của Lý Nguy nên mới không đi ra ngoài, lúc này nhận được mệnh lệnh của Lý Nguy, bọn họ mới đi ra ngoài.
Trong căn phòng chỉ còn lại Lý Nguy và vài quân nhân không mặc quân phục.
Ánh mắt Lý Nguy thâm thuý nhìn về phía những người khác, ánh mắt hắn như có thể nhìn xuyên qua chướng ngại vật.
“Thật sự không biết là phúc hay hoạ đây!”
Khi Cao Kiêu gia nhập cùng các chiến thần thành Thịnh Cảnh khác tham gia, đó chắc chắn là một thế lực hùng mạnh.
Trong tay Cao Kiêu xuất hiện một cây lưỡi hái cán dài, trong chớp mắt hắn xuyên qua đường ở nơi tập trung, mỗi lần hắn xuất hiện bọn quỷ khôi đều sẽ bị hắn chém đầu, hắn giống như thần chết, thu gặt sinh mạng.
Lục Vân hoa thành hình người ma hổ, những con quỷ khôi bình thường không địch lại được hắn, lông đen trên người hắn bắn ra như kim thép, mỗi lần đều giết chết bảy tám con quỷ khôi.
Dương Cảnh Lăng lần lượt rải các hạt giống cây trồng, một số hạt giống cây này biến thành dây leo như trăn, quấn chặt và bóp cổ những con quỷ khôi thành từng mảnh, một số biến thành hoa ăn thịt người, trực tiếp giết chết những con quỷ khôi, một số con bị nuốt chửng, vài con thì bị nổ tung giống như bom khi ném ra ngoài. . . . .
Còn Lâm Phong, hắn ngưng kết không khí tạo thành những viên đạn, bắn vào từng con quỷ khôi khiến chúng nổ tung, vì năng lực của hắn là không khí, cho nên có thể biến không khí thành thứ có lực sát thương trí mạng!
Tần Vũ đợi kẻ mạnh hiếm có trong đám người tiến hoá bậc hai thể hiện sức mạnh, từng con quỷ khôi bị chém giết như rơm rạ, nhờ điều này những người tiến hoá còn lại tinh thần họ trở nên phấn chấn, dưới sự tổ chức của thủ lính Kim Tắc Thiên, Tôn Bằng, Chu Cường đã tập hợp lại, cùng nhau chém giết quỷ khôi, tiến hành phản kích.

“Chỗ này vẫn còn nhiều nhân vật lợi hại…mọi người cùng nhau xông lên, giết sạch toàn bộ bọn chúng, có lẽ không bao lâu nữa chúng sẽ lại xuất hiện, phải nhanh nắm bắt thời gian, loại bỏ mọi nhân tố bất ổn.”
Ở ngoài nơi tập trung, trên gò một ngọn núi, có bốn bóng đen nhìn xa xăm về hướng nói tập trung, một bóng đen cầm đầu khàn giọng nói:
“Phải, Vương!”
Dường như ba bóng đen kia đã chờ mệnh lệnh của hắn từ lâu, lập tức chúng khẩn trương lao về hướng chỗ tập trung.
“Ngài Tần, các người không sao chứ?”
Phía sau có Tôn Bằng cùng bốn mươi năm mươi người, sau khi thấy Tần Vũ, hắn chào hỏi Tần Vũ.
Tần Vũ lắc đầu, nói:
“Không sao, các ngươi mau chóng giết sạch bọn quỷ khôi yếu đi, quỷ tướng thì không cần để ý, cứ giao cho chúng ta xử lý là được.”
“Được!”
Tôn Bằng lập tức đáp lại.
Quỷ tướng mà Tần Vũ giết chết ước chừng khoảng chín con, đối với những người tiến hoá bình thường mà nói những con quỷ tướng này rất đáng sợ, nhưng với thể chất gấp bốn mươi mốt lần của Tần Vũ như hiện giờ, trong lúc đó chỉ cần một hai chiêu mà thôi.
“Giết!”
Ngay từ đầu Địch Thiếu Phong còn có thể kiểm soát bản thân, nhưng hiện giờ hắn đã điên cuồng hoàn toàn, toàn thân hắn đều che kín vảy màu đen, trên đầu có một cái sừng vừa dài vừa nhọn, một lần nữa hoá thành mãnh thú khủng khiếp cao gần hai mét.
Khả năng phòng ngự của hắn không gì sánh bằng, đến cả quỷ tướng cũng không thể làm bị thương hắn, hơn nữa bộ móng vuốt của hắn có thể tách vàng cắt sắt, quỷ tướng chết trong tay hắn cũng khoảng hơn ba con.
Bạch Tiểu Na bên này lại có chút kỳ dị, sau lưng cô có một bóng đen mờ ảo, nó há mồm hút một hơi, một con quỷ khôi đã bị hút vào trong miệng, bóng đen tặc lưỡi nói:
“Lão đại, với ta mấy cái thứ này thật sự rất bổ nha!”
Con quỷ khôi này trông rất sợ hãi khi đối mặt với Tiểu Hắc ở phía sau Bạch Tiểu Na, giống như gặp phải thiên địch của chính mình, căn bản không dám tấn công, chỉ có một bên bị Tiểu Hắc nuốt chửng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận