Sau Tận Thế, Ta Không Ngừng Tiến Hóa

Chương 433 - Vĩnh Viễn Ở Lại Nơi Này

Nhưng bức tường trong lối đi này được bao phủ bởi một tầng sức mạnh thần kỳ, khiến nó không thể bị phá hủy, tia laser bắn vào bức tường lập tức bị hấp thu, biến mất không thấy đâu nữa. Người máy khuyển tinh khôi lắc đầu, bị một đấm của Tần Vũ khiến chương trình rối loạn. Thấy thế Tần Vũ dứt khoát ném trường thương, bước nhanh về trước, trở mình cưỡi lên lưng người máy khuyển tinh khôi, hai tay hắn ôm chặt đầu người máy khuyển tinh khôi, dùng sức kéo xuống.
“A!”
Người máy khuyển tinh khôi lập tức giãy mạnh, Tần Vũ hừ lạnh, cánh tay nhuộm sắc vàng, dùng sức kéo, mặc cho người máy khuyển tinh khôi cố sức vùng vẫy thế nào cũng không thể hất Tần Vũ xuống đất được.
“Rắc rắc rắc rắc!”
Sau khi Tần Vũ kiên trì vặn vẹo, lôi kéo, khớp cổ của người máy khuyển tinh khôi cọ xát nhau, bắn ra tia lửa, loáng thoáng có thể trông thấy những sợi dây điện đang bốc lửa bên trong.
“Phập!”
Tần Vũ thấp giọng quát, tăng sức mạnh đến cực điểm, từng tiếng kim loại ma sát vang lên, người máy khuyển tinh khôi bị Tần Vũ vặt đầu, những sợi dây nối đầu cổ với nhau cũng bị xé toạc, phóng ra tia lửa chói mắt. Ánh sáng trong mắt người máy khuyển tinh khôi lập tức mờ dần, ngã xuống đất không còn cử động được nữa.
“Cuối cùng giải quyết xong một con...”
Tần Vũ lau mồ hôi, ném xương cốt của người máy khuyển tinh khôi vào không gian của thú hoa, bắt đầu dùng cách tương tự thu hút con thứ hai. Sức chiến đấu của người máy khuyển tinh khôi rất mạnh, nếu ba con cùng xông lên Tần Vũ phải kiêng kỵ muôn phần, nhưng nếu chỉ lên từng con một, với Tần Vũ mà nói không phải chuyện khó giải quyết. Rất nhanh Tần Vũ đã thu hút được người máy khuyển tinh khôi thứ hai, thứ ba, đồng thời bị hắn giải quyết, vứt hết xương cốt vào không gian. Giải quyết ba người máy khuyển tinh khôi xong, Tần Vũ đi đến trước bệ tròn mà bọn chúng canh giữ, mục đích của hắn tất nhiên là quyển sách đặt trên đó.
“Bùm bùm bùm!”
Màn chắn năng lượng bảo vệ quyển sách bị ba cú đấm liên tiếp của Tần Vũ phá vỡ, Tần Vũ đã thành công lấy được quyển sách vào tay.
“Món đồ được ba người máy khuyển tinh khôi bảo vệ rốt cuộc là gì?”
Tần Vũ tò mò nhìn quyển sách trên tay. Hiển nhiên quyển sách đã trải qua năm tháng dài đằng đẵng, nhưng không hề mục nát, bìa sách rất đẹp, bìa màu xanh lam điểm xuyết những vì sao, cho người ta cảm giác như trời sao rộng lớn. Tần Vũ lật sách, bỗng không nói nên lời, vì hắn không biết chữ nào trên trang sách cả. Tuy có một số hình ảnh, nhưng toàn là những người nhỏ bé đang quỳ lạy, cầu nguyện xây dựng cái gì đó như tế đàn, trông giống với những thứ liên quan đến lời tiên tri.
“Nghe nói tộc Chúng Tinh rất giỏi quan sát trời sao dự đoán tương lai, chẳng lẽ quyển sách này ghi chép những thứ đó?”
Tần Vũ lắc đầu, nếu đã không hiểu, hắn cũng không đọc thêm nữa, tiện tay cất giữ quyển sách với tờ bìa xinh đẹp này. Sau khi Tần Vũ cất xong sắc mặt có chút khó coi, vì phía trước đã đến điểm cuối của lối đi, hoàn toàn không hề xuất hiện chìa khóa kho báu, tức là lúc này hắn chỉ có ba chiếc chìa khóa.
“Mẹ nó, nơi này quá nguy hiểm.”
Bên ngoài lối đi, có ba người đang dựa vào vách tường nghỉ ngơi, ba người này chính là Ba Mãng, âm Xà cùng một người đàn ông trông có vẻ nữ tính. Người lên tiếng là âm Xà, Ba Mãng không nói gì, đúng vậy, mức độ nguy hiểm của di tích này vượt xa dự đoán của họ. Thực lực của năm người họ không yếu, nhưng vào đây vẫn tổn thất hai người, tâm trạng ba người còn lại rất tệ, không phải vì mất hai đồng đội mà là do họ chỉ thu được ba chiếc chìa khóa.
“Chuyện gì vậy, tại sao ghi chép trên cuộn giấy lại xảy ra sai sót?”
Sắc mặt người đàn ông có vẻ nữ tính u ám nói. Cuộn giấy ghi chép mỗi tầng đều có hai chìa khóa, ở hai lối đi khác nhau. Quả thật họ đều lấy được một chiếc chìa khóa trong lối đi ở ba tầng đầu, nhưng tầng bốn chỉ có hai con đường, họ tùy tiện chọn một lối, nhưng đi qua rồi lại không thấy chìa khóa thứ tư đâu cả. Họ vừa bước đến trước rương bảo vật của quyền trượng tinh linh ở tầng bốn được ghi chép trong cuộn giấy. Tổng cộng có ba rương bảo vật, chỉ cần dùng một chiếc chìa khóa là có thể mở được hai rương bảo vật, nhưng họ không mở hai chiếc rương đó, vì thứ họ muốn là quyền trượng tinh linh có thể triệu tập tinh linh mạnh mẽ. Rương bảo vật có màu vàng nhạt trong số ba chiếc rương kia cần đến bốn chìa khóa mới mở ra được, nhưng họ chỉ có ba chiếc…chỉ đành thở dài nhìn rương bảo vật. Ba Mãng trầm giọng nói:
“Lát nữa trở lại tầng một, thăm dò những lối đi khác, nhất định phải tìm được một chiếc chìa khóa.”
Hai người còn lại đều thở dài, giờ đã sắp đến ngày thứ ba vào di tích, chỉ mong vẫn kịp giờ, nếu không di tích mở ra rồi đóng lại, rất có thể họ sẽ vĩnh viễn ở lại nơi này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận