Sau Tận Thế, Ta Không Ngừng Tiến Hóa

Chương 103 - Mẫu Sào Trùng 2

Kiếp trước Tần Vũ chưa hề nghe nói đến sự tồn tại của thành phố Thinh Cảnh, có lẽ nó đã bị tiêu diệt trước đòn tấn công của con mẫu sào trùng này, cho nên Tần Vũ cảm thấy chuyện hắn có thể làm chính là đi theo đại bộ đội phá vây, chạy sang chỗ khác phát triển.
Giữa trưa ba ngày sau, Tần Vũ và Tần Tiểu Vũ đi trên đường lớn săn giết tang thi, khi đi ngang qua một cái hẻm nhỏ, một chuyện kỳ dị đã xảy ra, đầu hẻm đột nhiên mờ đi, giống như có thứ gì đó muốn chui từ bên trong ra.
“Chuyện gì thế này?”
Hai người Tần Vũ lập tức đề cao cảnh giác.
“Không lẽ là...”
Trong lòng Tần Vũ sực nhớ đến gì đó, hai mắt lẳng lặng nhìn chằm chằm vào đầu hẻm.
Không gian ở đầu hẻm vặn vẹo, sau đó lại liên tiếp có bốn năm người nghiêng ngả lảo đảo từ bên trong chạy ra.
“Ui cha, lão Lưu, cửa ải này biến thái quá đi!”
Một người đàn ông chừng hơn hai mươi tuổi hùng hổ nói.
Nhưng mà ngay sau đó, tất cả năm người đều dừng lại không nói nữa, bởi vì có hai bóng người đang đứng ngay đầu hẻm, họ lập tức cẩn thận đề phòng, đợi đến khi phát hiện hai người kia chỉ là hai thiếu niên thiếu nữ chứ không phải xác sống, mấy người này mới thở phào nhẹ nhõm.
Mà người đàn ông từng lên tiếng lúc nãy lại không thèm khách sáo nói:
“Nhìn cái gì mà nhìn, mau biến đi!”
“Anh, sao họ lại có thể... từ trong không khí chui ra vậy? Cứ như là từ một không gian khác bước ra vậy.”
Tần Tiểu Vũ thấy là người cũng thở phào nhẹ nhõm, chỉ là cô cực kỳ khó hiểu.
“Có còn nhớ di tích mà chúng ta từng tìm kiếm lúc trước không?”
Ánh mắt Tần Vũ nóng rực nhìn chằm chằm về phía đằng sau mấy người kia.
“Ý của ngươi là...’
Hai mắt Tần Tiểu Vũ lập tức sáng rực, lúc trước Tần Vũ từng chém giết một con chó săn biến dị, bên trong bụng của con chó săn biến dị kia có một chiếc nhẫn thần kỳ, chính là chiếc nhẫn hỏa diễm mà cô đang đeo trên tay.
Mà theo như những gì Tần Vũ nói thì đây chính là bảo vật do di tích viễn cổ sinh ra, lúc đó họ còn ở xung quanh tìm kiếm một vài ngày, đáng tiếc không tìm được cái gì, mà hiện tại... hình như đã có thu hoạch rồi.
Tần Vũ không thèm để ý đến năm người xa lạ này, hắn chỉ cẩn thận quan sát phía sau họ, trong lòng hắn gần như đã xác định, cửa vào di tích đang ở ngay sau lưng họ.
Lúc trước cố ý đi tìm lại tìm mãi không được, nhưng hôm nay lại bị họ vô tình phát hiện ra, đúng là cố ý trồng hoa hoa không nỡ, vô tình cắm liễu liễu lên xanh mà!

“Nè! Có nghe thấy không hả? Bảo mấy người biến đó, biến đi càng xa càng tốt!”
Thấy hai người Tần Vũ bắt đầu nói chuyện với nhau, không thèm để ý đến lời hắn ta nói, hắn ta lập tức nổi giận.
“Ngươi là ai chứ?”
Lúc này lại là Tần Tiểu Vũ có chút khó chịu nói:
“Ngươi bảo bọn ta biến thì bọn ta phải biến sao?”
Sau khi thấy rõ gương mặt của Tần Tiểu Vũ rồi, người đàn ông trẻ tuổi kia cười hắc hắc nói:
“Em gái, tốt nhất ngươi nên nghe lời anh đây, nếu không ta cho ngươi nếm mùi khổ sở thì không hay đâu...”
“Biến ngay!”
Tần Vũ lại mất kiên nhẫn xen lời.
“Bảo bọn này biến? Hắc hắc, nhóc con ngươi có biết chúng ta...”
Người đàn ông trẻ tuổi kia giận quá hóa cười.
Ánh mắt Tần Vũ vô cùng lạnh nhạt:
“Nếu còn không biết thì ngươi sẽ không còn có cơ hội để cút nữa.”
“Vậy ta chống mắt lên xem ngươi có bản lĩnh làm điều đó không!”
Người đàn ông trẻ tuổi tức giận rống lên, không nói nhiều nữa, hắn ta giơ nắm đấm đấm thẳng vào mặt Tần Vũ, cú đấm này rất bình thường, trông vô cùng đơn giản, nhưng lại giống như mang theo sức mạnh kỳ dị nào đó, làm người ta vừa thấy đã không có sức để né tránh.
“Nguyền rủa suy nhược của hệ tai ách?”
Tần Vũ chỉ cần nhìn thoáng qua đã nhận ra dị năng này, tương tự với nguyền rủa đau đớn của Trương Phong, mà nguyền rủa suy nhược này lại là có thể làm cho người ta cảm thấy vô lực, mặc cho người khác xâu xé, thể chất của người đàn ông này không thấp, vào khoảng cấp mười, là người thuộc top đầu trong số các tiến hóa giả ở thời điểm hiện tại, nhưng mà lúc này đối mặt với Tần Vũ, dị năng của hắn ta lại không phát huy ra được bất cứ tác dụng gì!
Chênh lệch một cấp sẽ sinh ra áp chế trận vực, mười phần có thể phát huy ra được hai ba phần cũng đã là rất hiếm có rồi.
Tần Vũ cười lạnh, duỗi tay đón đầu.
“Là ngươi tự tìm đường chết!”
Người đàn ông kia âm thầm cười nhạo, hắn ta biết rõ sự lợi hại của cú đấm của mình, nguyền rủa suy nhược của hắn ta đã dung nhập vào trong cú đấm này, bất cứ kẻ nào dám chống đối với hắn ta đều là tự tìm đường chết!
“Ha ha, ăn nói ngông cuồng lắm, nhưng mà thực lực lại quá yếu.”
Tần Vũ nắm chặt lấy nắm đấm của người đàn ông này.
Người đàn ông kia lộ ra vẻ mặt hoảng sợ:
“Sao…sao lại thế được...”
Người đàn ông kia rõ ràng cảm giác được nguyền rủa suy nhược của hắn ta đã tác dụng lên người đối phương, nhưng mà đối phương lại không xảy ra bất cứ chuyện gì!
Bạn cần đăng nhập để bình luận