Sau Tận Thế, Ta Không Ngừng Tiến Hóa

Chương 470 - Tang Thi Đầu To 2

Tang thi đầu to vội vã gật đầu. Trong một căn phòng, một xác sống chạy loạn xung quanh không mục đích, đôi mắt vàng sẫm của nó liếc nhìn xung quanh, khát vọng có thể phát hiện được con mồi, thần kinh nó bỗng chấn động, nó rời mắt nhìn ra ngoài, như nhận được mệnh lệnh nào đó, chạy ra hướng kia, mãi đến khi đâm vách tường thành một lỗ lớn.
Trong một con hẻm nhỏ, một xác sống đang lục lọi thùng rác, bỗng dưng có bóng đen phóng ra khỏi thùng rác đánh vào má nó. Xác sống tóm lấy, thẳng thừng ngăn bóng đen lại, đồng thời bóp nó trong tay. Đây là một con chuột lớn cỡ một thước như con mèo, chuột lớn ra sức vùng vẫy, nhưng có làm thế nào cũng không thoát khỏi gọng kìm của xác sống. Xác sống nhét nửa người trên của con chuột vào miệng nhai, máu đỏ lập tức bắn ra, văng đầy mặt xác sống. Nó vui vẻ hưởng thụ món ngon hiếm có, nhưng đột nhiên, ánh mắt nó nhìn về nơi xa, sau đó đứng dậy bên cạnh thùng rác, nhai vài miếng nuốt chửng chuột lớn vào bụng, rồi điên cuồng lao về phía kia.
Trong nhà sách, một con tang thi đang đứng cạnh kệ sách, thoạt nhìn nó chẳng khác gì con người bình thường, ngoài bọc mủ vàng vọt trên mặt và sắc mặt tái nhợt ra gần như giống hệt con người. Nếu có người nhìn thấy chuyện tang thi đang làm lúc này hẳn sẽ ngạc nhiên đến rớt tròng mắt, bởi vì tang thi đang đọc quyền “Chữ viết cơ bản cho trẻ em”. Tròng mắt trong đôi mắt vàng sẫm của nó thỉnh thoảng lóe lên vẻ suy tư, như thể đang học tri thức bên trong. Đây hiển nhiên là một con tang thi sắp tiến hóa ra trí tuệ con người, nó đã có thể chủ động học hỏi kiến thức. Không lâu nữa nó sẽ chính thức tái sinh tế bào não trong đầu, sinh ra trí tuệ mới, trở thành tộc Bất Tử! Tang thi có trí tuệ cao này bỗng dưng cảm giác được gì đó, nó rời mắt khỏi quyển sách nhìn ra nơi xa. Nó cau mày, có chút bài xích cảm giác bị ra lệnh, nó đã có trí tuệ nhất định nên không muốn nghe lệnh của tang thi khác, vì nó thấy mình sắp tiến hóa thành một loại tồn tại cao cấp. Nhưng làn sóng truyền vào đầu nó càng lúc càng mạnh, ánh máu lập lòe trong mắt nó, cuối cùng phát ra tiếng gầm trầm thấp, không thể kháng cự bản năng khát vọng máu thịt, xé quyển sách trong tay thành giấy vụn, lao về nơi xa. Mà trên con đường này, nhóm Tần Vũ nhìn thấy đám xác sống đỏ mắt lao đến từ bốn phương tám hướng, họ không nhịn được kinh ngạc, tang thi đầu to không hổ là phẩm chất hiếm có trong các tang thi, dị năng điều khiển xác sống của nó thật sự giúp ích rất nhiều! Thấy xác sống tràn đến từ khắp nơi, chân Phùng Tử Kiệt mềm nhũn, Tần Vũ nhìn hắn, lên tiếng:
“Mau tìm chỗ trốn đi.”
“Ừm ừm!”
Phùng Tử Kiệt vội vàng gật đầu, chui thẳng vào tòa nhà gần đó, trèo lên lầu bốn, lầu năm, sau đó quan sát tình huống bên dưới qua cửa sổ, hắn không khỏi khiếp sợ. Xác sống không ngừng chui ra từ các ngõ hẻm, ngôi nhà trên vài con đường, bọn chúng như châu chấu, mắt đỏ như máu, lao về con đường mà hai người Tần Vũ đang đứng. Hơi thở đáng sợ nồng nặc kéo tới, tàn phá đường phố, đám xác sống hưng phấn gầm thét, tiếng bước chân dày đặc như đang gõ vào lồng ngực. Trong một căn nhà ven đường, một người đàn ông quần áo lam lũ kinh hoảng nhìn cảnh tượng bên ngoài, hắn lén lút vén rèm lên một chút, nhìn thấy vô số xác sống tiến về phía trước, như yêu ma điên cuồng nhảy nhót. Người đàn ông sợ hãi vội vã kéo rèm xuống, run rẩy trốn dưới gầm giường, mặt mày tái nhợt, không dám phát ra tiếng gì, nếu không vận mệnh của hắn cũng giống như những người khác trong thành phố, bị xác sống phanh thây. Tất cả xác sống đều tập trung về một con đường, không lâu sau bọn chúng phát hiện hai người Tần Vũ đang đứng ở giữa, đồng loạt gào thét lao về phía hai người họ.
“Nhiều quá!”
Tần Tiểu Vũ khen ngợi. Tần Vũ khẽ cử động, lấy huyết diễm trong nhẫn không gian ra, nắm chặt trong tay. Bóng dáng Tần Vũ lóe lên, xông ra ngoài như ảo ảnh, giết vào đám xác sống trước mặt. Mũi thương huyết diễm lập lòe ánh sáng sắc lạnh, xuyên thủng đầu một xác sống, máu tươi đỏ sẫm văng tung tóe. Huyết diễm lóe lên ánh sáng đỏ nhạt, máu của xác sống đã bị huyết diễm hấp thu, có một phần chuyển hóa thành sức mạnh tinh khiết dọc theo cánh tay Tần Vũ truyền vào cơ thể hắn, giúp hắn hồi phục sức lực. So với Olek, huyết diễm không hề kén ăn.
“Bùm!”
Mấy xác sống còn lại nhào qua chỗ Tần Vũ, hắn vung vẩy trường thương, quét ngang qua, lửa tím nhàn nhạt quấn quanh trường thương, mang theo hơi thở nóng rực, như hóa thành thanh đao, liên tiếp quét qua cổ của bốn năm xác sống. Đầu chúng lập tức đứt lìa, bay thẳng lên trời.
Bạn cần đăng nhập để bình luận