Sau Tận Thế, Ta Không Ngừng Tiến Hóa

Chương 284 - Ngọn Lửa Màu Tím

Trận chiến vẫn còn đang tiếp diễn, nhưng lúc này họ đã rơi vào tình thế gây cấn, xem ra sắp đã phân được thắng thua.
“Keng keng keng!”
Cuộc chiến giữa Tần Vũ và Minh Linh cực kỳ nhanh chóng và quyết liệt, Minh Linh trải qua những đòn tấn công liên tục, sức lực chẳng những không giảm bớt đi mà còn càng lúc càng mạnh hơn.
Toàn thân Minh Linh phóng ra chất khí đỏ như máu, bao phủ khắp các vùng xung quanh, bên trong vùng có chất khí màu đỏ bao phủ, thị lực của Tần Vũ đã bị ảnh hưởng rất lớn, hơn nữa những màn sương màu máu này còn có tác dụng mê hoặc lòng người, xung quanh đều là từng tràng âm thanh quỷ gào thét, tiếng huýt gió không ngừng, giống như ở xa tận chân trời, nhưng cũng phảng phất ở gần ngay trước mắt.
Nhưng Minh Linh lại hoàn toàn không bị ảnh hưởng bởi màn sương màu máu này, hơn nữa khi ở bên trong màn sương màu máu, dường như nó còn có thể dịch chuyển tức thời, một lúc xuất hiện ở trước mắt Tần Vũ, một lúc khác lại xuất hiện ở sau lưng Tần Vũ, sau đó lại xuất hiện ở trên đỉnh đầu của Tần Vũ, khiến cho người ta chống đỡ đến mệt mỏi.
Tần Vũ cũng muốn thoát khỏi bao trùm của màn sương màu máu này, nhưng hắn nhận ra màn sương này coi Minh Linh là trung tâm, có thể di chuyển được, chỉ cần Minh Linh đi theo Tần Vũ, vậy thì Tần Vũ có làm thế nào cũng không thể thoát khỏi màn bao bọc của màn sương màu máu này.
“Ồ? Ngươi đã không kiên trì được nữa rồi sao?”
Minh Linh bật cười lớn, trông nó như chẳng biết mệt mỏi, cứ một đao rồi lại một đao, Tần Vũ đã dần dần có vẻ không chống đỡ được nữa, tốc độ cũng chậm đi so với lúc ban đầu.
“Ầm!”
Thanh đao huyết sắc trong tay Minh Linh sáng rực lên, cùng lúc đó, từ trong màn sương màu máu, thoáng chốc đã xuất hiện ra bốn con quỷ tướng bao vây lại ở xung quanh Tần Vũ, màn sương mù màu máu dâng lên cuồn cuộn, rót vào trong thanh đao của Minh Linh, bên trên thanh đao đó giống như có máu tươi nhỏ giọt, trông vô cùng quỷ dị.
“Một chiêu này sẽ giải quyết ngươi!”
Giọng nói của Minh Linh có hơi trầm khàn, lúc nó nói đôi mắt được che phủ dưới lớp hắc bào đen của nó giống như có hai đốm lửa sâu thẳm lóe lên rồi biến mất, thanh đao chứa máu tươi mang theo nguồn sức mạnh vô tận đột ngột chém xuống.
“Ầm ầm ầm ầm!”
Tần Vũ phản ứng lại vô cùng nhanh chóng, trường thương vừa quét qua đã đánh cho bốn con quỷ tướng bay ra ngoài, nhưng khi hắn muốn né tránh thì đã không còn kịp nữa, thanh đao huyết sắc đó đã chém về phía hắn!
“Ầm!”
Ngọn lửa màu tím bay lên bám quanh trường thương, hai tay Tần Vũ nắm giữ hai đầu của trường thương giơ cao qua khỏi đầu, chống đỡ sức mạnh khủng bố từ thanh đao huyết sắc của Minh Linh lên trên trường thương, nếu huyết diễm không phải là bảo vật sắp tiến hóa thành cấp 2D, tuyệt đối sẽ bị áp chế đến gãy ngang ngay tại chỗ!
Nhưng vì như thế, mặt đất dưới chân Tần Vũ rung chuyển đến sụp lún, hai bên gan bàn tay đã bị rách tả tơi, Minh Linh dùng toàn lực vào đòn công kích này, Tần Vũ lại bị bốn con quỷ tướng dây dưa không kịp để dốc ra hết toàn bộ sức lực, trong trạng thái bị động phòng thủ thế này hắn đương nhiên hắn không thể chiếm được ưu thế, thanh đao trong tay Minh Linh đè nén khiến bàn tay hắn nứt toạc, chảy máu tươi ra ngoài.
Không chỉ như vậy, khi máu trên thanh đao bám vào trên ngọn lửa màu tím, ngọn lửa màu tím trên thân cây thương bỗng chốc mờ đi, những giọt máu tươi lan ra theo thân cây thương, gần như sắp lan đến hai tay của Tần Vũ.
Khuôn mặt Minh Linh bên dưới hắc bào khẽ cười:
“Ngươi thua rồi, ngươi sẽ phải chết.”
Thế nhưng trên gương mặt Tần Vũ lại lóe ra vẻ quỷ dị:
“Người thua trận là ngươi, người phải chết cũng chính là ngươi!”
Minh Linh chấn động, nó đột nhiên cảm giác được có một bóng đen xông vào trong màn sương màu máu, mà đó lại còn là một thiếu niên áo đen giống y hệt Tần Vũ!
“Không hay rồi!”
Minh Linh muốn tránh đi, nhưng bỗng nhiên nó chỉ cảm thấy đầu óc chợt choáng váng, tuy rằng ngay sau đó nó đã khôi phục lại, nhưng lúc này nó có muốn né tránh đi đã không còn kịp nữa!
“Vụt!”
Trường thương huyết sắc cắm vào sau lưng Minh Linh, xuyên qua trước ngực, toàn thân Minh Linh chợt run lên, nguồn sức mạnh từ thanh đao huyết sắc đang áp chế sức lực của Tần Vũ nhất thời tiêu tan, Tần Vũ tức giận hét lên một tiếng, dùng toàn lực rút cây thương ra, sau đó đâm mạnh vào lồng ngực của Minh Linh xuyên ra tới sau lưng!
“Sao… sao lại có thể?”
Minh Linh không thể tin nổi.
Người nọ bất thình lình từ sau lưng đánh lén Minh Linh đương nhiên là bản sao của Tần Vũ, trong trận đấu với Minh Linh, Tần Vũ đã va chạm làm đổ sụp một ngôi nhà, lúc đó bụi mù bay tứ tung, Tần Vũ đã nhân lúc đó lặng lẽ phát động năng lực phục chế, để cho bản sao trốn vào trong căn nhà đổ nát đó.
Tần Vũ gần như đã đạt đến cảnh giới tông sư, lỗ chân lông toàn thân tắc nghẽn, tim ngừng đập, máu huyết ngừng chảy, tình huống thế này hoàn toàn chẳng khác nào một thi thể không còn sinh mạng, cho nên Minh Linh không cảm nhận được sự tồn tại của hắn!
Bạn cần đăng nhập để bình luận