Sau Tận Thế, Ta Không Ngừng Tiến Hóa

Chương 181 - Không Thể Chậm Trễ

Tần Tiểu Vũ vô cùng kiên quyết, Đạo Diệc cũng cắn răng nói:
"Ta cũng đi cùng!"
Tần Vũ có chút cảm động, lại đưa mắt nhìn về phía Đạo Diệc nói:
"Ngươi vẫn nên đi theo bọn họ đi, ngươi đi theo chỉ có làm chậm chân người ta thôi."
"Ngươi...Cái tên này..."
Đạo Diệc nhất thời bị sặc đến nói không nên lời, nhưng hắn lại biết đây là sự thật, hắn gần như không có bất kỳ sức chiến đấu nào.
Đạo Diệc lấy một nắm phù triện nhét vào trong tay Tần Vũ:
"Các ngươi cầm những phù trièn này đi, tổng cộng có năm tấm đấu chuyển tinh di phù, năm tấm kim quang phù, còn có năm tấm khốn ma phù, chỉ cần rót vào gien năng lượng là có thể kích phát hiệu quả của chúng."
Mấy ngày nay trên đường đi, nhân lúc nghỉ ngơi Đạo Diệc đã vội vàng chế tạo ra mấy tấm phù triền này, năng lực tăng lên, tốc độ vẽ phù triền của hắn cũng nhanh hơn rất nhiều, cho nên mới có thể dự trữ nhiều như vậy.
Tần Vũ cũng không nói nhiều, trực tiếp nhận lấy, đồng thời dùng phục chế chia chúng thành hai phần, sau đó giao cho Tần Tiểu Vũ, phù triền Đạo Diệc làm ra quả thật tạo ra sự trợ giúp lớn cho hắn.
Tần Tiểu Vũ cũng không nhiều lới mà cường hóa cho sức mạnh của những phù triền này tăng gấp đôi, đem một nửa trong số đó giao lại cho Tần Vũ.
"Không thể chậm trễ nữa, ngươi đi nhanh đi! Còn nữa, cầm theo cái này. Tần Vũ lấy từ trong không gian giới chỉ ra một thanh kiếm, hắn là thanh kiếm của binh sĩ tử vong hôm nay hắn nhặt được thừa lúc không ai để ý.
“Ừ, các ngươi cẩn thận!”
Đạo Diệc nhận lấy trường kiếm, cũng không kéo dài thời gian, xoay người đuổi theo chiếc xe của Lý Nguy.
Bây giờ chỉ còn lại hai người Tần Vũ và Tần Tiểu Vũ, Tần Vũ có chút áy náy nói:
"Lần nào cũng để ngươi mạo hiểm cùng ta."
Trong lòng Tần Vũ biết rõ ngũ độc thú này không dễ đối phó, còn thêm nhiều biến dị thú hệ độc thế này, nhưng loại dị thú như ngũ độc thú này chỉ có thể gặp không thể bắt, con thú quý này có cấp độ hoàn toàn không thua gì ma quỷ chủng! Nên Tần Vũ không thể buông tha cho nó.
Tần Tiểu Vũ thở phì phì nói:
"Anh, anh nói cái gì vậy, không phải đã nói rồi sao, dù là nơi nguy hiểm hơn nữa ta cũng sẽ mãi mãi xông vào với anh!"
Lòng Tần Vũ ấm áp, hắn cảm thấy may mắn lớn nhất cả đời này của mình không phải là sống lại, mà là có thể gặp được Tần Tiểu Vũ, hắn không nói nhiều, dùng sức gật gật đầu:
"Được, mãi mãi không tách ra!"
Những lời này là nói với Tần Tiểu Vũ, cũng là nói với chính hắn.
Ngũ độc thú không dễ đối phó, Tần Vũ cũng không thể không thận trọng, hắn lấy ra hai viên thuốc từ không gian giới chỉ, đưa cho Tần Tiểu Vũ một viên, nói:
"Ăn vào, cái này gọi là kháng độc hoàn, sau khi ăn vào sẽ sinh ra sức đề kháng nhất định đối với độc tố."

Tị Độc Hoàn này là một trong ba món bảo vật mà ban đầu Tần Vũ lấy được ở sân huấn luyện Chiến Thần, Tần Vũ lựa chọn ba món bảo vật, mà Lâm Phong chờ hơn mười người chọn rồi lấy một món bảo vật, cuối cùng Tần Vũ phục chế hết bảo vật của bọn họ lại một lần, Tị Độc Hoàn này chính là bảo vật mà hai người trong số đó đã chọn, không phải bọn họ không muốn chọn thứ tốt một chút, nhưng với điểm của bọn họ chỉ có thể chọn món đồ chơi này.
Tị Độc Hoàn: bảo vật cấp F, dùng xong trong 1 giờ sẽ khiến cơ thể sinh ra khả năng kháng độc tố.
Vốn dĩ Tị Độc Hoàn còn không được tính là bảo vật cấp F, nhưng sau khi Tần Tiểu Vũ cường hóa nó xong lại thành biến bảo vật cấp F, hiệu quả tăng lên rất nhiều.
Sau khi uống vào, Tần Vũ cảm thấy Tị Độc Hoàn này cực kỳ đắng, nhưng sau khi nôn ra, hiệu quả của nó cũng rất rõ ràng, xung quanh đâu đâu cũng là nơi binh lính và độc vật dị thú chém giết, máu của độc vật cũng có độc, mùi hương của nó phân tán trong không khí, người hít phải sẽ sinh ra cảm giác buồn nôn, nhưng ăn Tị Độc Hoàn vào thì cảm giác này sẽ biến mất.
“Đi!”
Sau khi chuẩn bị sẵn sàng, Tần Vũ giết về hướng Nam – bên đó toàn là đại xà, mà những con đại xà này cũng có thể nói là một chi chủng tộc có độc mạnh nhất, mùi hương nhàn nhạt Tần Vũ ngửi được chính là từ trong rừng cây phía sau đại xà truyền ra!
“Pằng pằng!”
Một binh sĩ từ từ lui về sau, đồng thời bắn từng phát súng về phía sau, ước chừng có khoảng năm con đại xà rất nhanh trườn về phía hắn, trán hắn túa ra mồ hôi lạnh, bắn liên tục hai phát đạn trúng hai con.
Chuyện kỳ lạ đã xảy ra, hai con rắn này tuy bị đạn bắn trúng, nhưng không bắn trúng chỗ hiểm, vậy mà chúng lập tức xụi lơ trên mặt dất, thân thể hơi run rẩy, cuối cùng không động đậy nữa.
“Pằng pằng pằng pằng!”
Binh sĩ lập tức bắn thêm bốn phát, hai viên đạn trong số đó bắn trúng hai con rắn, hai con rắn đó cũng như hai con vừa rồi, xụi lơ trên mặt đất, mất khả năng truy kích.
Nhưng cuối cùng một con rắn to nhất cũng linh hoạt trườn theo đường chữ S mà tới, mấy phát súng liên tục của binh sĩ đều sượt qua vảy nó.
Đại xà lớn như cái bát trên mặt đất lưỡng lự, binh sĩ dần dần có chút khẩn trương, mất phát súng liên tục đều bắn vào không khí, lúc này đại xà đã cách hắn chưa đến mười thước, trùng hợp lúc này trong súng của binh sĩ đã hết đạn!
Bạn cần đăng nhập để bình luận