Sau Tận Thế, Ta Không Ngừng Tiến Hóa

Chương 214 - Tò Mò

Vương Văn cũng không che giấu, hắn có chút chờ mong nhìn Tần Vũ:
"Tần Vũ huynh đệ, vừa rồi em gái ta nói các ngươi đến từ thành phố Thịnh Cảnh, giờ tình trạng ở đó thế nào? ”
Tần Vũ nghe vậy, cũng không giấu diếm:
"Tình trạng bên đó không tốt lắm..."
Nghe Tần Vũ kể lại, Vương Văn cũng không hề giấu sự thất vọng, hắn thở dài nói:
"Vốn chúng ta còn muốn mạo hiểm xuyên qua rừng thông đỏ đến thành phố Thịnh Cảnh, nhưng giờ xem ra cũng chỉ là vọng tưởng. ”
Tần Vũ hỏi:
"Ta rất tò mò tình hiện bây giờ của huyện Hồng Tùng, sao người của huyện Hồng Tùng lại ít như vậy? Chẳng lẽ bọn họ đã tháo chạy đến nơi khác sao? ”
Tần Vũ vừa nói ra thắc mắc này, rõ ràng vẻ mặt đám người Vương Tuyết đều trở nên cứng đờ, trong ánh mắt có sợ hãi.
Thấy thần sắc của mọi người biến đổi, trong lòng Tần Vũ khẽ run, quả nhiên huyện Hồng Tùng này có chuyện gì đó bất thường.
Vương Văn thở dài nói:
"Thật sự không giấu diếm, sau khi mạt thế bắt đầu không lâu thì bầu trời bỗng nhiên nứt ra một vết nứt, sau đó có những quái vật nhỏ bé cầm thiết côn bay xuống, chúng còn có thể khống chế hỏa diễm, băng sương, cực kì mạnh. ”
Tần Vũ biết rõ thứ bọn họ nói đến là liệt ma nhân, nhưng mức độ uy hiếp của ma nhân so với tang thi cũng không lớn hơn bao nhiêu, không thể nào khiến toàn bộ người của huyện Hồng Tùng gần như biến mất toàn bộ được chứ?
Nhìn ra nghi hoặc của Tần Vũ, Vương Văn tiếp tục nói:
"Xác sống quái vật cấp thấp mặc dù đáng sợ, nhưng đối với chúng ta thì độ uy hiếp không lớn lắm, có điều mạt thế bắt đầu không lâu sau thì huyện Hồng Tùng xảy ra một chuyện kỳ quái, người ở huyện Hồng Tùng đều lần lượt biến mất. ”
"Lần lượt biến mất?"
Tần Vũ kinh ngạc, Tần Tiểu Vũ cũng cẩn thận lắng nghe.
Sắc mặt Vương Văn chất chứa sợ hãi:
"Cách đây năm ngày, có một đám người bỗng nhiên bốc hơi, không phải do bị xác sống, quái vật ăn, mà là thật sự biến mất, cũng bởi vì chuyện quỷ dị như vậy, rất nhiều người ở huyện Hồng Tùng đều rời khỏi huyện tìm đường đi nơi khác. thất vọng.”
"Bỗng dưng biến mất..."
Tần Vũ và Tần Tiểu Vũ liếc nhau, bọn họ đều nghĩ đến một khả năng, chẳng lẽ là do di tích cổ giống như di tích chiến thần thí luyện tràng? Những người đó sở dĩ biến mất là do đã tiến vào trong không gian khác của di tích thượng cổ.
Tần Vũ lập tức hỏi:
"Những người biến mất kia đã từng xuất hiện lại lần nào chưa? ”
"Chưa, bọn họ chưa từng xuất hiện lại"
Lần này người nói chuyện là Vương Tuyết, thần sắc cô có chút đau thương.
Tần Vũ nghe vậy thì trầm tư, di tích bình thường cho dù có nguy hiểm cũng sẽ không nguy hiểm đến mức khiến không còn một ai sống sót, trừ khi là loại di tích có độ nguy hiểm cao!
Có những di tích thượng cổ, do người từ các kỷ nguyên khác cố tình bố trí, để lại cho người văn minh con cháu một chút tài phú, giúp bọn họ có thể vượt qua cửa ải khó khăn, ví dụ như văn minh chiến thần, di tích văn minh chiến thần không có nguy hiểm quá lớn, nhưng để lại rất nhiều bảo vật, Tần Vũ đã lấy được bảo vật dược thủy tiến hóa ở một chiến trường thử luyện chiến thần, có thể thấy được văn minh chiến thần rất có khí phách đối với văn minh nhân loại hiện nay.
Mà theo như Tần Vũ biết, không phải nền văn minh nào cũng thân thiện với người hiện đại, ví dụ như văn minh nộ phạt người ở nền văn minh này tin vào sức mạnh không khuất phục, hệ thống xã hội của bọn họ cực kì tàn khốc, nền văn minh nộ phạt huấn luyện chiến sĩ vô cùng hà khắc, mỗi một chiến sĩ đều cần trải qua vô số trận mài giũa đẫm máu, bình thường trong một trăm người chỉ có một người có thể trở thành chiến sĩ của nền văn minh nộ phạt, chín mươi chín người khác gần như chết hết!
Văn minh nộ phạt đối xử với người dân của mình tàn nhẫn như vậy, chứ đừng nói đến những người ngoài, khảo nghiệm những di tích bọn họ để lại bình thường đều là tuyệt sát, thông qua còn dễ nói, thông qua cơ hồ chính là chết.
Đương nhiên, đại đa số nền văn minh vẫn rất thân thiện với nền văn minh cuối cùng, dù sao thì so với xác sống dị thú…. bọn họ cũng coi là thuộc chủng tộc văn minh.
"Các ngươi nếu biết huyện Hồng Tùng không ngừng có người biến mất, vậy sao còn không rời đi?"
Tần Vũ hỏi.
Vương Văn có chút nghiến răng nghiến lợi nói:
"Bởi vì chúng ta đã phát hiện ra nguyên nhân khiến những người đó biến mất không lý do. ”
Tần Vũ có chút bất ngờ, chẳng lẽ thật sự là do di tích thượng cổ? Họ đã tìm thấy lối vào của di tích?
Tần Vũ nóng nảy, thu hoạch lần trước ở sân thí luyện chiến thần khiến thực lực của hắn tăng mạnh, nếu vào trong di tích chắc chắn còn có thể thu hoạch thêm.
Vương Văn hít sâu một hơi nói:
"Chúng ta suy đoán người của huyện Hồng Tùng này sở dĩ biến mất là do một con quái vật gây ra.”
"Quái vật?"
Tần Vũ sửng sốt, không phải di tích sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận