Sau Tận Thế, Ta Không Ngừng Tiến Hóa

Chương 376 - Người Còn Lại

Miêu Thụy không ngừng cảm thán, trong lòng hắn, Tần Vũ hôm nay đã hoàn toàn trở thành một cường giả siêu cấp có thể tranh đấu với Thập đại Chiến Thần đứng đầu Tu La rồi.
Thấy Phan Văn Bân, Cẩu Thiên Sương buộc phải liên tục rút lui về phía sau, căn bản không có năng lực chống trả, Khổng Định Quốc sửng sốt, đồng thời cũng thấy khiếp sợ. Hắn biết nếu Cẩu Thiên Sương và Phan Văn Bân chết đi, hắn sẽ không còn một thuộc hạ nào có khả năng ngăn được Tần Vũ nữa, Tần Vũ mà muốn lấy mạng hắn sẽ dễ như trở bàn tay.
Nghĩ đến đây, Khổng Định Quốc nhìn Lý Hồng Minh và Triệu Hưng Thụy ở phía xa, hét lớn:
“Chẳng lẽ các ngươi cứ đứng nhìn thằng nhãi này tha hồ càn quấy ở thành phố Thiên Mông hay sao? Để hắn mặc sức tung hoành như thế thì uy nghiêm của thành phố Thiên Mông biết để vào đâu? Có phải sau này tất cả tiến hóa giả đều có thể càn quấy như hắn hay không?”
Trước mặt đông đảo mọi người trong đại sảnh, Khổng Định Quốc có mặt dày đến đâu cũng không thể lên tiếng cầu cứu, đành phải lấy danh dự của thành phố Thiên Mông ra làm cái cớ.
Mặc dù Lý Hồng Minh, Triệu Hưng Thụy biết là Khổng Định Quốc đang cầu cứu, nhưng hắn nói cũng có lý. Có thể nói, phiền toái hôm nay là do cha con Khổng Định Quốc tự chuốc lấy, nhưng suy cho cùng Khổng Định Quốc cũng là người của thành phố Thiên Mông, chung quy trước mặt bàn dân thiên hạ, họ không thể thấy chết mà không cứu được đúng không? Dù sao cũng vẫn phải giữ hòa bình ngoài mặt chứ.
Điều quan trọng nhất là đúng như lời Khổng Định Quốc nói, nơi này là thành phố Thiên Mông, sao có thể để cho những tiến hóa giả khác tự do càn quấy?
Uy nghiêm của thành phố Thiên Mông không thể bị khiêu khích được!
Triệu Hưng Thụy biết rõ thực lực của Lý Hồng Minh mạnh hơn mình, cho nên hắn không thể trơ mắt nhìn Khổng Định Quốc chết, hắn hạ quyết tâm nói:
“Đổng Khinh Viêm, Tống Tinh, các ngươi mau đi hỗ trợ.”
“Vâng!”
Đổng Khinh Viêm và Tống Tinh lập tức nhận lệnh, còn Kiền Sâm, hắn không phải tiến hóa giả loại chiến đấu, cho nên Triệu Hưng Thụy không bảo hắn ra tay.
Lý Hồng Minh hơi do dự, sau đó quả quyết nói:
“Bất kể thế nào, không một tiến hóa giả nào có thể gây rối ở thành phố Thiên Mông được. Chu Ngọc, Viên Cao, các ngươi chuẩn bị tùy tình huống mà xuất thủ, bắt sống được thì bắt sống, nếu không… tự các ngươi xem mà làm.”
Tần Vũ là một tiến hóa giả đơn độc nhưng lại có thể tiến hóa đến trình độ không thua kém gì Chiến Thần được thành phố Thiên Mông dốc sức đào tào, có lẽ hắn có bí mật nào đó có thể giúp tiến hóa nhanh chóng, nếu nắm giữ được thì có lẽ có thể tăng tốc độ tiến hóa của toàn bộ tiến hóa giả trong thành phố Thiên Mông lên rất nhiều.
Nhưng Tần Vũ cũng cho thấy rõ hắn là một kẻ rất nguy hiểm, muốn bắt sống là quá khó, nếu thực sự không thể bắt sống được thì chỉ còn cách trực tiếp giết chết để giảm bớt thương vong thôi!
“Chết tiệt…”
Thấy Tần Vũ càng ngày càng tới gần, Cẩu Thiên Sương và Đổng Văn Bân mồ hôi đầm đìa, một nỗi sợ hãi khó nói thành lời bao trùm lấy họ, lưỡi hái của tử thần đã ngày càng đến gần.
“Xoạt!”
Đúng lúc này có tiếng xé gió truyền tới, một dây leo xanh biếc to cỡ miệng chén, quanh thân mọc đầy gai nhọn như một cây roi dài quất về phía Tần Vũ.
Đương nhiên, Tần Vũ sẽ không bị đòn tấn công bất ngờ này đánh lén, hắn rung cổ tay, ngọn giáo lập tức quét qua dây leo to lớn, sức lực mạnh mẽ đập dây leo kia bay ra ngoài.
Người nọ là một thanh niên có khuôn mặt rất lớn, hắn tên Tống Tinh, xếp thứ chín trong Thập đại Chiến Thần. Lúc này thân thể Tống Tinh phồng to, cao tới hai mét, da dẻ nhăn nheo như vỏ cây, toàn thân mọc đầy dây leo to lớn, trông hết sức quái dị, dây leo vừa rồi là do hắn phóng ra.
Tần Vũ dừng hành động truy đuổi, bởi vì lúc này lại có thêm vài người tiến vào trận chiến, tổng cộng có ba người, một nam hai nữ, một cô gái có vóc dáng yêu kiều nóng bỏng nhưng lại tràn đầy khí tức nguy hiểm, khiến người ta không dám đến gần chính là Chu Ngọc xếp thứ ba trong Thập đại Chiến Thần. Một cô gái khác cũng xinh đẹp không kém, nhưng lại có mái tóc dài như ngọn lửa, đó là Đổng Khinh Viêm, xếp thứ hai trong Thập đại Chiến Thần của thành phố Thiên Mông.
Người còn lại thì Tần Vũ biết, hắn chính là Viên Cao người đứng thứ sáu trong Thập đại Chiến Thần, đã từng xuất hiện trong nhà ăn lúc trước.
Lúc này, ngoại trừ Chiến Thần xếp thứ nhất và thứ tư không có ở thành phố Thiên Mông cùng với Giang Hồng nửa phế và Kiền Sâm không giỏi chiến đấu thì toàn bộ sáu vị Chiến Thần còn lại đều đã bước chân vào chiến trường, mơ hồ có ý định bao vây Tần Vũ ở trung tâm.

Thấy có viện binh đến, Cẩu Thiên Sương và Phan Văn Bân đều thở phào một hơi, lúc này họ mới nhận thấy cơn mệt mỏi ập đến, toàn thân ướt đẫm mồ hôi lạnh, vô thức thở hổn hển. Chiến đấu với ma thần như Tần Vũ, họ hoàn toàn ở vào thế yếu, có thể bị giết bất cứ lúc nào, nghĩ cũng biết áp lực mà họ phải chịu trong tình huống ấy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận