Sau Tận Thế, Ta Không Ngừng Tiến Hóa

Chương 170 - Hỏa Giáp Trùng Vương

Sở dĩ Tần Vũ hào phóng giao đá tiến hóa di truyền cho Đạo Diệc như vậy cũng là có nguyên nhân, Đạo Diệc vốn dĩ đã từng giúp bọn họ, hơn nữa năng lực của Đạo Diệc rất có tiềm năng, lá bùa Khốn Ma Phù kia có thể tạo thành một bức màn ánh sáng phòng thủ rất có ích, chỉ cần số lượng nhiều thì hoàn toàn có thể bù đắp cho chất lượng, từ chuyện lúc Đạo Diệc chưa trải qua cường hóa mà đã có thể lấy mười mấy tấm Khốn Ma Phù bẫy Cherry là có thể thấy được chút ít rồi.
Đương nhiên rồi, thât ra quan trọng nhất vẫn là hai người Tần Vũ và Tần Tiểu Vũ đều đã đạt tới cấp hai, loại đá tiến hóa cấp một này hiệu quả quá yếu, để bọn họ sử dụng cũng lãng phí, còn không bằng cho Đạo Diệc, như vậy có thể phát huy được giá trị lớn nhất.
Sau khi Đạo Diệc nuốt hai viên đá tiến hóa, hắn ta cảm nhận rõ ràng được bản thân đã trở nên mạnh lên, vốn dĩ hắn ta chỉ là một tiến hóa giả thể chất cấp hai chưa trải qua cường hóa mà thôi, hai viên đá tiến hóa tác dụng gấp đôi này khiến thể chất của hắn ta trực tiếp từ thể chất cấp hai tăng lên thể chất cấp bảy.
Tần Vũ đột nhiên nhìn thấy Hỏa Giáp Trùng Vương ngồi xuống, hắn nói với Tần Tiểu Vũ:
“Đúng rồi, suýt nữa thì quên mất, Hỏa Giáp Trùng Vương này cũng phải ăn cái gì chứ?”
Cũng giống như Trùng tộc cần phải có đồ ăn mới có thể sống sót được, chỉ là đồ ăn mà bọn chúng ăn không phải là loại như thịt, mà là một loại kiến trúc đặc biệt do Mẫu Sào Trùng tạo ra, trong đó sẽ sinh sản ra một loại chất nhầy, là đồ ăn bổ sung thể lực của tất cả Trùng tộc, bọn họ không có đồ chơi này cho Hỏa Giáp Trùng Vương ăn, nếu trong thời gian dài không có đồ ăn, Hỏa Giáp Trung Vương sẽ bị chết đói.
Tần Tiểu Vũ cười nói:
“Có thể cho nó ăn tinh thể lửa, nó cũng sẽ ăn tinh thể lửa, có điều tinh thể lửa quý hiếm như vậy đương nhiên không thể cho nó ăn, máu của ta cũng có thể bổ sung thể lực cho nó, một ngày chỉ cần vài giọt máu mà thôi.”
Nói xong Tần Tiểu Vũ nhảy xuống khỏi lưng Hỏa Giáp Trùng Vương, đi đến trước mặt Hỏa Giáp Trùng Vương, cắn ngón tay, sau đó nhỏ vài giọt máu có ánh sáng nhàn nhạt lên trán của Hỏa Giáp Trùng Vương.
“Tê ô!”
Hỏa Giáp Trùng Vương vô cùng thỏa mẫn nhẹ kêu một tiếng, ánh mắt nhìn về phía Tần Tiểu Vũ tràn ngập sự tôn kính, giống như đang nhìn vị thần của bản thân vậy.
Không biết có phải là ảo giác hay không, Tần Vũ mơ hồ cảm giác được sau khi Hỏa Giáp Trùng Vương hấp thu mấy giọt máu của Tần Tiểu Vũ hơi thở của nó dường như mạnh hơn một chút, Tần Vũ có chút không hiểu, đây cũng là sức mạnh của Khổng Hồn Chú sao?
Có điều dù sao đây cũng là chuyện tốt, một con Hỏa Giáp Trùng Vương khổng lồ một ngày chỉ cần mấy giọt máu thôi mà, Tần Tiểu Vũ thân là tiến hóa giả hoàn toàn có thể phụ trách được.
Lý Nguy hơi quay đầu nhìn Tần Tiểu Vũ một cái, sau đó thu hồi ánh mắt, Lục Vân thấy thế cũng khen:
“Hai người anh em bọn họ đúng là khiến người ta nhìn không thấu, Tần Vũ không cần phải nói nhiều, thực lực thâm sâu khó đoán, ngay cả cô bé này cũng có năng lực thần kỳ, ngay cả Hỏa Giáp Trùng Vương cũng có thể thu phục được.”
“Thật sự khiến người ta nhìn không thấu…”
Lý Nguy có chút ngơ ngác lẩm bẩm, không biết lúc này đây có phải là ảo giác hay không, Lục Vân, Cao Kiêu, Dương Cảnh Lăng đều cảm thấy biểu cảm của Lý Nguy lúc này có chút không thể đoán trước được.
Lúc chạng vạng, Lý Nguy ra lệnh dừng lại cắm trại, nơi được chọn để cắm trại là một mảnh đất trống, ưu điểm của việc cắm trại ở nơi trống trải như vậy là có thể nhìn thấy rõ tình hình xung quanh.
Tất cả mọi người đều bận rộn bắt đầu dựng lều, bọn người Tần Vũ cũng có một cái, kiếp trước Tần Vũ thường xuyên ra ngoài đi săn, cho nên dựng lều rất đễ dàng, lều trại rất nhanh đã được dựng lên, Tần Vũ lại trải một tấm thảm đã chuẩn bị sẵn trong nhẫn không gian, một chiếc lều có sự thoải mái khá tốt coi như hoàn thành.
Sau khi dựng lều xong cũng là lúc ăn cơm, lúc này sắc trời đã tối, mọi người đang đi kiếm củi trong khu rừng gần đó, Tần Vũ trực tiếp làm gãy một cái cây to như cái bát, sau đó để Tần Tiểu Vũ dùng dao chặt thành những thanh gỗ.
Cây còn sống, có độ ẩm thì đương nhiên không thể cháy, mà Tần Vũ điều khiển ngọn lửa làm bay hơi nước trong những thanh gỗ này, sau đó đặt lại với nhau rồi đốt cháy.
“Haha, anh, năng lực của anh thật là tiện, nào giúp em hâm nóng bát cơm này đi.”
Trong quân đội có người bắt đầu nhóm lửa nấu ăn, nhưng Tần Tiểu Vũ đã không thể đợi được nữa, cô ôm lấy tay Tần Vũ lục lọi trong nhẫn không gian, lấy ra một bát cơm nhỏ, đây là còn sót lại từ ngày hôm qua.
Tần Vũ điều khiển chính xác ngọn lửa để hâm nóng cơm, Tần Tiểu Vũ cầm lấy đôi đũa bắt đầu xới cơm, dù chỉ là một bát cơm trắng mà thôi cô cũng ăn một cách ngon lành.
Đạo Diệc vươn cổ ngửi ngửi, có chút hưng phấn nói: “Là mì!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận