Sau Tận Thế, Ta Không Ngừng Tiến Hóa

Chương 245 - Tiến Hóa Bậc Hai

Lý Nguy nhìn hai người Tần Vũ cười nói:
“Ừm, may quá hai người không sao.”
“Ha ha, Kim lão đại, ngươi muốn ra tay với Tần huynh đệ sao?”
Lúc này Lục Vân cũng cười:
“Đừng trách ta không nhắc nhở ngươi, thực lực của Tần huynh đây vô cùng mạnh!”
Lời này làm cho trong lòng Kim Tắc Thiên rùng mình:
“Lục Vân này là trợ thủ của Lý Nguy, chính là một trong bốn hộ vệ, thực lực của hắn chắc chắn không thua ta, ngay cả hắn nói thiếu niên tên Tần Vũ này có thực lực rất mạnh, vậy ta khẳng định hắn là người tiến hoá bậc hai.”
Kim Tắc Thiên biết rõ để trở thành người tiến hoá bậc hai phải trải qua biết bao gian nan, Tần Vũ có thể trở thành tiến hoá bậc hai thì hắn cũng không phải người bình thường.
Ban đầu Kim Tắc Thiên còn nắm chắc phần thắng trong tay, nên khi biết Tần Vũ là người tiến hoá bậc hai, lúc sau ông ta xốc lại tinh thần, cùng là người tiến hoá bậc hai, căn bản ông ta không thể nắm chắc phần thắng, nếu thắng thì vẫn nói được, nhưng nếu thua trước mặt nhiều người như vậy làm sao ông ta có thể ngẩng cao đầu đây?
Kim Tắc Thiên cảm thấy bản thân không thể rút lui.
Mà Lý Nguy lại là người khéo léo, hắn liếc một phát là biết Kim Tắc Thiên đang có chút rối rắm, hắn nhìn Kim Tắc Thiên cười nói:
“Kim lão đại, ta nghĩ ngươi có hiểu lầm gì đó với Tần huynh đệ rồi, nể mặt ta coi như bỏ qua đi.”
Con ngươi Kim Tắc Thiên sáng ngời, ông ta đang lo không có cách nào để rút lui, lúc này có được lời của Lý Nguy, ông ta bèn vuốt cằm:
“Thôi được rồi, vì ta nể mặt ngài Lý nên việc này coi như ta bỏ qua.”
Thấy vậy, Chu Cường và Tôn Bằng kinh ngạc, Lý Nguy có thể làm cho bốn kẻ siêu mạnh Cao Kiêu kia nghe lời, rõ ràng không phải là người bình thường, hơn nữa Lý Nguy còn ra mặt giúp Tần Vũ nói chuyện xem ra mối quan hệ của họ không bình thường.
“Bằng bất cứ giá nào, chúng ta vẫn nên tạo mối quan hệ tốt với hắn.”
Chu Cường, Tôn Bằng thầm nghĩ, tốt nhất không để người như này trở thành kẻ địch.
Nghĩ đến đây, Chu Cường cười nói:
“Hai vị cũng bị khe hở không gian đưa đến nơi quỷ quái này sao? Không bằng ở lại đây.”
Ngay cả Tôn Bằng cũng nở nụ cười:
“Bên ngoài rất nguy hiểm, có rất nhiều Tử Thú mạnh, chúng ta với mấy người ở đây đều chung hoàn cảnh, phải đoàn kết lại để vượt qua cửa ải khó khăn này.”
“Được.”
Tần Vũ gật đầu, vốn dĩ mục đích của hắn là tìm một nơi để nghỉ chân trong một khoảng thời gian, chỉ cần chờ đến khi sức lực của Đoá Hoa Thú khôi phục, thì mượn năng lực của nó để thoát khỏi nơi quỷ quái này.
“Ha ha, nếu đã như vậy, mọi người cùng nhau trở về thôi, vừa nãy chúng ta tìm được đồ ăn khá tốt!”
Người nói chính là Kim Tắc Thiên, vẻ mặt của ông ta vô cùng hiếu khách, dường như không giống người ban nãy thiếu chút nữa là động thủ với Tần Vũ.
Về cái chết của ba người Cố Dũng, ai cũng không nhắc lại, ở nơi này không có pháp luật, sinh mệnh con người vô cùng rẻ rúng, bọn họ không vì ba tên gây chuyện kia mà đắc tội với kẻ mạnh.
Tất cả mọi người đều đi về nơi tập trung, trên đường Đạo Diệc thì thầm nói chuyện với Tần Vũ và Tần Tiểu Vũ về những chuyện xảy ra hôm nay.
Đúng như những gì mà hai người Tần Vũ đoán, đoàn Lý Nguy chết hơn trăm người ở rừng Hồng Tùng, cuối cùng thì họ đã thành công phá được, thoát ra khỏi rừng Hồng Tùng, đi ra ngoài huyện Hồng Tùng, không đợi bọn họ kịp thở lấy một hơi, thì bỗng nhiên trên không trung xuất hiện một khe hở lớn, đội của bọn họ, toàn bộ ba trăm người bị khe hở không gian mạnh mẽ hút vào.
“Sau đó ở nơi kì quái này chúng ta bay hơn hai giờ trên không trung, trong lúc gặp nguy hiểm… có rất nhiều người chết, cũng may chúng ta tìm được khe của không gian khác, cả đoàn chui vào, cho nên mới tới được đây.”
Vẻ mặt Đạo Diệc ảm đạm.
Trong lòng Tần Vũ và Tần Tiểu Vũ lắc đầu bất đắc dĩ, trong khe hở không gian thật sự rất nguy hiểm, bọn họ gặp được không gian chảy loạn này, nếu không có Đoá Hoa Thú thì hiện tại kết cục của bọn họ rất khó nói.
Đám người Lý Nguy cũng là vô cùng may mắn trong bất hạnh, cuối cùng vẫn bảo vệ được mạng, Đạo Diệc nói có rất nhiều người chết, đội Lý Nguy trước mắt chỉ còn hơn hai mươi người, có thể tưởng tượng rất nhiều người này là bao nhiêu người.
Trên từng khuôn mặt của đám người Lý Nguy đều cất dấu sự mệt mỏi, từ thành Thịnh Cảnh xuất phát bọn họ còn có năm trăm người, đến giờ chỉ còn hai mươi người, thực sự vận may của họ vô cùng tồi tệ trên đường đi.
Rất nhanh bọn họ đã đến phía bên ngoài của nơi tập trung, có cả nghìn người sinh sống ở đó,, cho nên nơi này rất lớn, giống như một thôn, bên ngoài là những cây cao hai mét, to khoẻ xây thành hàng rào, mà những ngôi nhà bên trong được đắp từ đầu gỗ rơm rạ, linh tinh các thứ, có thể nói là rất đơn sơ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận