Sau Tận Thế, Ta Không Ngừng Tiến Hóa

Chương 233 - Nguy Hiểm Tới Tính Mạng

Tuỳ rằng không thể tin được, nhưng đây chính là sự thật, Tuyệt Không phát hiện các chiêu công kích của mình không có cách nào đột phá được lớp khí trắng bảo vệ cơ thể kỳ quái kia của đối phương!
"Đây là năng lực gì vậy?"
Tuyệt Không vốn dĩ không phân biệt được khí trắng kia rốt cuộc là cái gì, nhưng nó lại có thể làm cho lưỡi dao không gian của nó biến mất.
"Quả nhiên, độc Tiêu Dung có thể khắc chế được năng lực không gian của nó."
Tần Vũ vô thức mỉm cười, lớp sương trắng đột nhiên toả ra này tất nhiên là từ Ngũ Độc Châu của năng lực hệ độc trong cơ thể Ngũ Độc Thú.
Sau khi Tần Vũ nuốt được Ngũ Độc Châu thì nhận được năng lực thứ ba, so sánh với năng lực của Ngũ Độc Thú, thì năng lực hệ độc của hắn vẫn kém hơn, với lại hắn chỉ lấy được độc Tiêu Dung và độc Mê Huyễn, nhưng tác dụng của hai thứ độc này thật sự là năng lực hệ độc đỉnh cấp!
Phải biết là lúc trước Ngũ Độc Thú chỉ mới cấp hai là có thể dùng độc Tiêu Dung để phân giải hết hơn 70% uy lực năng lực hoả diễm cấp ba của hắn, trên lý luận thì độc Tiêu Dung của Tần Vũ không mạnh như của Ngũ Độc Thú, nhưng phải biết là Tần Vũ đã dùng qua thuốc tiến hoá gen, cho nên cấp độ năng lực của hắn thực sự đã là cấp ba rồi.
Lấy độc Tiêu Dung cấp ba ra để triệt tiêu năng lực không gian cấp hai, căn bản là dư xài!
Độc Tiêu Dung không có bất kỳ lực công kích nào, nhưng nó lại có thể phân giải bất cứ binh khí hay là năng lực nào tiến vào bên trong, ngay cả hệ năng lực thời không cũng không thể đột phá sức mạnh của độc Tiêu Dung, sức mạnh của năng lực của Ngũ Độc Thú xuất phát từ bản thân của một Ma Quỷ Chủng cùng cấp!
"Đáng ghét… Thực lực của ta so với hắn đến. . . Còn kém hơn một chút, đoán chừng chỉ có mấy vị khác hoặc là bản thân Vương tự mình ra tay mới có thể thắng được thực lực của hắn."
Mặc dù Tuyệt Không không cam lòng, nhưng cũng không thể không thừa nhận mình không phải đối thủ của Tần Vũ.
Khi lười không gian tiến vào sương mù trắng thì bị phân huỷ mất, khiến cho sức mạnh của Không Gian Phong Bạo cùng càng ngày càng suy yếu, trong lòng Tuyệt Không bắt đầu nảy sinh ý định rút lui:
"Được rồi, ta đã tiêu hao rất nhiều năng lượng gen, cứ tiếp tục đấu thì không làm gì được hắn, thậm chí có khả năng là sẽ nguy hiểm tính mạng, ta vẫn nên quay về mời mấy vị khác hoặc bảo Vương đến giết chết hắn!"
Trước mắt, Tuyệt Không biết trong tất cả năm người của Bất Tử tộc, lực chiến đấu của nó cũng là hạng chót trong năm người bọn chúng, sức chiến đấu của bốn vị Bất Tử tộc khác đều mạnh hơn nó, nhất là vua của bọn chúng, có sức mạnh có thể nghiền ép hết thảy, nó tin tưởng chỉ cần Vương tự mình ra tay thì tên nhóc loài người trước mắt chắc chắn sẽ bị nghiền thành bùn!
Khoé miệng Tuyệt Không chảy đầy dòng máu màu đỏ sậm, ánh mắt nó tràn ngập oán độc nhìn chằm chằm vào Tần Vũ:
"Oắt con, đừng nên đắc ý, ta đã nhớ kỹ khí tức của ngươi, rất nhanh thôi ta sẽ dẫn Vương tới tìm ngươi, đến lúc đó sẽ khiến ngươi muốn sống không được mà muốn chết không xong!"
Thấy Không Gian Phong Bạo sắp bị độc Tiêu Dung của Tần Vũ phân rã hoàn toàn, Tuyệt Không biết để Tần Vũ thoát được rồi thì sẽ gặp rắc rối, nó đưa tay vạch một vết nứt không gian cao gần hai mét, đang lúc nó chuẩn bị đâm đầu thẳng vào thì xảy ra biến cố.
"Thật sao? Đáng tiếc ngươi không có cơ hội đó đâu."
Một giọng nói lạnh như băng vang lên bên tai Tuyệt Không, như lời thì thầm của ác quỷ, gần trong gang tấc.
"Cái gì?"
Tuyệt Không giật nảy cả mình, giọng nói lạnh như băng gần trong gang tấc kia khiến nó lạnh cả sống lưng, nó không kiềm được mà nhìn lại nhưng lại thấy ánh sáng kim loại chói loá đang lao về phía nó.
"Phập phập!"
Tuyệt Không vừa mới vừa quay đầu lại thì cảm giác mắt trái đã mất đi cảm giác, sắc mặt Tần Vũ lạnh lùng, hắn đứng ở sau lưng nó, mũi nhọn của trường thương trong tay đâm vào mắt trái của nó, toàn bộ mũi thương đều đâm hết vào.
"Sao… Làm sao có thể…"
Tuyệt Không không thể tin được, nó cong khoé mắt còn lại lên thì nhìn thấy một Tần Vũ khác, rõ ràng hắn vẫn còn cách xa vài chục mét, như vậy Tần Vũ trước mắt là ai?
"Đi chết đi!"
Tần Vũ không đợi Tuyệt Không nói nhiều lời, hắn dùng sức quấy mũi nhọn của trường thương đã đâm vào trong mắt Tuyệt Không, xoắn đại não của nó thành một khối bột nhão.
"Roẹt…”
Con ngươi còn lại của Tuyệt Không co vào, só đó mất đi thần thái, mềm nhũn rơi xuống đất.
"Anh trai, ngươi không sao chứ?"
Tần Tiểu Vũ nhìn thấy Tần Vũ giải quyết Tuyệt Không xong, cô bơi về phía bên này, thân vẫn còn kẹt bên trong kẽ hở không gian, rất khó đứng vững, có hơi giống như đang đi trong không gian vậy.
"Không sao."
Tần Vũ lắc đầu, hắn nhìn Tuyệt Không ngã trên mặt đất này, khoé miệng không khỏi mỉm cười, Tuyệt Không mạnh chứ?
Chắc chắn rất mạnh!
Bạn cần đăng nhập để bình luận