Sau Tận Thế, Ta Không Ngừng Tiến Hóa

Chương 148 - Rời Khỏi Thịnh Cảnh

Ban đêm, Tần Vũ ôm huyết diễm yêu thích không buông tay, khi luyện thành thanh binh khí này còn bỏ thêm máu của hắn, làm hắn có cảm giác như có mối quan hệ máu mủ với thanh vũ khí này.
Bất cứ ai cũng đều sẽ thích một món binh khí tốt, thanh huyết diễm này chắc chắn là một thanh thần binh lợi khí hiếm có ở thời điểm hiện tại, Tần Vũ chỉ cần nắm lấy nó là có thể cảm giác được máu của bản thân sôi sùng sục, thuộc tính của huyết diễm làm máu và lửa, đối với một người có được dị năng lửa như hắn, có thể nói là vô cùng xứng đôi.
“Ngày mai phải rời khỏi thành phố Thịnh Cảnh rồi.”
Tần Vũ nói thầm, hắn biết rõ thế giới bên ngoài sẽ càng nguy hiểm hơn thành phố Thinh Cảnh này rất nhiều, thật ra trong số tất cả các thành phố thì thành phố Thịnh Cảnh chỉ coi như mức độ nguy hiểm bình thường, một ít khu vực tai họa bị lây nhiễm nặng thì còn nguy hiểm hơn thành phố Thịnh Cảnh gấp mười mấy lần!
Nếu không phải bên ngoài thành phố Thịnh Cảnh có một con mẫu sào trùng đến từ thế giới dị tộc thì chỉ e là quân đội thành phố Thịnh Cảnh thật sự có năng lực rửa sạch toàn bộ dị thú và xác sống trong thành phố Thịnh Cảnh, chỉ đáng tiếc, ngay từ đầu bọn họ không đánh chết mẫu sào trùng, sau này lại càng không có cơ hội, toàn bộ thành phố Thịnh Cảnh đều sẽ trở thành khu vui chơi của trùng tộc.
Khác với sự lo lắng trong lòng Tần Vũ, Tần Tiểu Vũ lại ngủ rất ngon lành, thật ra trong lòng cô, cho dù là thời đại hòa bình hay là tận thế đều giống nhau, chỉ cần có thể ở cùng với Tần Vũ, cho dù là nơi nguy hiểm hơn cô cũng sẽ không sợ hãi.
Sáng sớm ngày hôm sau, Tần Vũ gọi Tần Tiểu Vũ, Đạo Diệc dậy từ sớm, cùng nhau rời giường, bọn họ quyết định nhanh chóng rời đi, chỉ cần chờ cháu của Lưu Thiết Chùy đến là lập tức khởi hành ngay.
Không bao lâu sau, một thiếu niên đi đến trước cửa phòng bọn họ, thiếu niên này trắng trẻo sạch sẽ, khi nói chuyện cũng rất thẹn thùng.
Thiếu niên lắp bắp nói:
“Xin...Xin chào mọi người, ông nội của ta bảo ta đến tìm các ngươi, ta tên là Lưu Huy.”
“Ừ.”
Tần Vũ gật đầu:
“Ngươi sửa soạn xong chưa? Nếu chuẩn bị xong thì chúng ta lập tức khỏi hành.”
“Rồi...Ta đã chuẩn bị xong rồi.”
Khi đối mặt với người lạ, thiếu niên có chút căng thẳng.
Tần Vũ cũng chưa nói gì, ngay lúc bọn họ chuẩn bị khởi hành, Tần Vũ lại dần dần nhíu mày lại, Đạo Diệc, Tần Tiểu Vũ và Lưu Huy cũng đều có chút khó hiểu.

“Tần huynh đệ có ở đây không?”
Không bao lâu sau, bên ngoài cửa vang lên tiếng nói của một người, giọng nói này chính là của Lâm Phong, nếu chỉ có mình hắn ta thì Tần Vũ cũng không cảm thấy phiền phức, nhưng từ tiếng bước chân hắn nghe được, không chỉ có một mình Lâm Phong đến đây, mà là có hơn mười người.
“Vậy chúng ta vào nha.”
Tần Vũ không nói chuyện, nhưng cửa đã mở sẵn, mấy người Lâm Phong cùng nhau đi vào phòng.
Sắc mặt Lâm Phong có chút khó coi, không biết vì nguyên nhân gì mà sau khi hắn ta đi vào đã không nói gì nữa, người đứng bên cạnh hắn ta lại bắt đầu quan sát Tần Vũ từ trên xuống dưới.
Người này là một người đàn ông trung niên hơn bốn mươi tuổi, hai bên mép tóc đã hoa râm, nhưng trông không có vẻ già cả gì hết, ngược lại chúng nó càng làm cho hắn ta càng thêm chững chạc và uy nghiêm.
Ánh mắt của người đàn ông trung niên này cực kỳ sáng, hơn nữa còn rất sắt bé, hắn ta cứ thế, không chút e dè đánh giá Tần Vũ, ánh mắt giống như một con dao nhỏ, đâm thẳng vào lòng người, dù là Tần Vũ cũng cảm thấy có chút khó chịu, nhưng hắn lại chỉ lạnh nhạt nhìn người đàn ông trung niên này.
“Tốt lắm! Đúng là anh hùng xuất thiếu niên!”
Người đàn ông trung niên thấy thế cười ha ha nói, ánh mắt khi nhìn về phía Tần Vũ thêm một ít thường thức, phải biết rằng hắn ta có địa vị rất cao, toàn thân mang theo khí thế uy nghiêm, nếu đối thành người khác, bị hắn ta nhìn như thế đã khó đứng thẳng từ lâu, Tần Vũ lại không để lộ ra bất cứ vẻ khác thường gì, tố chất tâm lý này được hắn ta đánh giá rất cao.
Hắn ta lại không biết những gì Tần Vũ đã trải qua, kiếp trước khi còn nhỏ, ước mơ của Tần Vũ chính là trở thành người nổi bật, có thể ăn no, nhưng mà sau đó hắn đã chứng kiến được thực lực cực mạnh của thần chết, dù là những người quan lớn cao không thể với trong mắt hắn, khi đối mặt với cô cũng chỉ có thể cúi đầu khom lưng, khi đó ước mơ của Tần Vũ đã thay đổi, hắn muốn trở thành một người mạnh như thế, một người mạnh đến mức có thể làm tất cả quyền thế đều cúi đầu.
Cho nên ở trong mắt Tần Vũ, những người có địa vị cao này cũng chẳng là gì, trừ phi thực lực của đối phương mạnh hơn hắn, nếu không thì hắn sẽ không cảm nhận được bất cứ áp lực nào.
“Ngươi là Tần Vũ đúng không? Ta thường hay nghe Lâm Phong nhắc đến ngươi, hôm nay gặp mặt, đúng là anh hùng xuất thiếu niên!”
Người đàn ông trung niên kia cười nói.
Tần Vũ không nhúc nhích, chỉ nhìn hắn ta, trong lòng đã loáng thoáng đoán ra được thân phận của người đàn ông trung niên này, và mục đích khi hắn ta đến đây.
Bạn cần đăng nhập để bình luận