Sau Tận Thế, Ta Không Ngừng Tiến Hóa

Chương 281 - Đằng Mạn Biến Dị

"Vù vù!"
"Vụt vụt!"
Thực vật biến dị trên khắp mặt đất giống như được rót vào nguồn năng lượng vô tận, một đóa hoa màu đỏ ngòm nhanh chóng mở ra, trong miệng mọc ra từng cái răng nanh, hình thể cũng nhanh chóng bành trướng, mở cái miệng rộng đến mức có thể nuốt vừa một con trâu.
Từng cây răng cưa biến dị mọc ra một đôi cánh, đồng thời rễ cũng tách ra, tựa như một lưỡi đao lượn lòng vòng trên thiên không.
Từng cây Đằng Mạn Biến Dị* hai mắt đỏ như máu phát ra tiếng kêu, toàn bộ dây leo mọc ra những ngạnh sắc bọn đâm ngược lại, còn toả ra ánh sáng đen nhạt, hiển nhiên là có kịch độc!
*dây leo biến dị
Dưới ảnh hưởng của sức mạnh Ô Mộc, thực vật biến dị trong toàn bộ không gian đều trải qua biến đổi, trở nên mạnh hơn.
"Phập!"
Một dây leo như rắn độc dưới chân Tiểu Hắc há miệng rộng rồi cắn một cái vào mắt cá chân hắn, khí đen cấu tạo thành Tiểu Hắc có vẻ rung động một tí, tuy nhiên một lát sau, Đằng Mạn Biến Dị như độc xà này tự động khô héo, tan rã, hóa thành tro bụi.
Tiểu Hắc có thể sử dụng các loại năng lực của hệ tai hoạ, bản thân hắn cũng có đặc tính của những năng lực này, chỉ cần có đồ vật dám đụng trực tiếp vào thân thể của nó thì sẽ bị vô số nguyền rủa giết chết.
Toàn thân Tiểu Hắc đều tràn đầy nguyền rủa trí mạng, chỉ cần thực vật biến dị dám chủ động công kích hắn thì sẽ lập tức bị nguyền rủa biến thành tro bụi, nhưng những thực vật biến dị này nghe theo mệnh lệnh của Ô Mộc, từng cây hung hãn không sợ chết, tre già măng mọc mà phóng tới phía Tiểu Hắc.
"Gào!"
Một thụ nhân biến dị mọc ra tay chân cường tráng, nó cao bốn mét, phía trên thân cây nứt ra như từng khối cơ bắp, tràn đầy lực bộc phát.
Thụ nhân giơ một cái nắm đấm lên trên cao rồi đập xuống đầu Tiểu Hắc, Tiểu Hắc rất cao lớn, nhưng cũng mới hơn hai mét, xét về chiều cao thì quả thực kém xa thụ nhân.
Đối mặt nắm đấm đang lao tới của thụ nhân, Tiểu Hắc đang muốn cự kiếm màu đen trong tay cắt đứt cánh tay của nó, nhưng mà vô số Đằng Mạn Biến Dị từ bốn phía điên cuồng vọt tới, hoặc là quấn quanh ở phía trên cánh tay nó, hoặc là quấn quanh phía trên cự kiếm màu đen, ghì chặt lấy hắn.
Những Đằng Mạn Biến Dị này tiếp xúc với cơ thể Tiểu Hắc và kiếm trong tay nó thì lập tức bắt đầu mục nát, nhưng chúng cũng thành công ngăn trở được sự phản kích của Tiểu Hắc.
"Ầm!"
Nắm đấm của thụ nhân biến dị đập vào mặt Tiểu Hắc, một tiếng vang trầm lấn át mọi âm thanh khác, Tiểu Hắc bị lực mạnh này đánh cho sương mù màu đen cấu thành cơ thể cũng run lên, toàn bộ thân thể văng ra xa, những Đằng Mạn Biến Dị quấn quanh tay hắn cũng lập tức bị kéo đứt.
Tiểu Hắc bị đánh bay ra hơn mười mét, cắm đầu vào bên trong bầy thực vật biến dị, từng cây hoa ăn thịt người mở miệng to ra cắn xé thân thể của nó, từng cây Đằng Mạn Biến Dị quấn chặt lấy nó, muốn siết cổ nó…
"Tiểu Hắc!”
Thấy cảnh này, Bạch Tiểu Na cũng không kiềm được mà có hơi biến sắc.
"Hahaha, cho tới bây giờ không ai dám phách lối trước mặt ta nữa rồi, hắc quỷ, ngươi cứ hưởng thụ cho tốt đi, các bảo bối của ta sẽ xé ngươi thành từng mảnh nhỏ."
Ô Mộc đứng trên một cây đại thụ đằng xa, cười haha nói.
Trung tâm Vong Mộc Không này là sân nhà của nó, tất cả bên trong đều là các loại thực vật biến dị, dưới sự điều khiển của hắn ta, những thực vật biến dị này đều không sợ chết, tiến nhập vào bên trong trung tâm Vong Mộc Không, muốn ra ngoài chỉ có hai cách, một là Ô Mộc chủ động giải trừ không gian, cách thứ hai là giết hắn, nhưng nhiều thực vật biến dị như vậy thì ai có thể giết chết nó đây?
Chỉ cần đi vào trung tâm Vong Mộc Không thì sẽ gặp phải sự công kích vô cùng vô tận của thực vật biến dị, ngay cả tránh cũng không thể tránh, trốn cũng không thể trốn! Kẻ địch mạnh hơn chỉ cần bị nó kéo vào bên trong trung tâm Vong Mộc Không thì sớm muộn gì cùng thành chất dinh dưỡng cho trung tâm Vong Mộc Không này!
Mặc dù toàn thân Tiểu Hắc đều tràn ngập sức mạnh hủy diệt, chỉ cần tiếp xúc với nó thì sẽ bị ăn mòn thành tro tàn, nhưng những này thực vật biến dị này thật sự quá nhiều, mặc dù bọn chúng bị ăn mòn thành tro, thế nhưng vốn dĩ chúng không quan tâm đến sinh mệnh của mình, điên cuồng quấn quanh Tiểu Hắc, ba lớp trong ba lớp ngoài.
Từ bên ngoài nhìn vào đã hoàn toàn không thấy cơ thể của Tiểu Hắc, chỉ có thể thấy từng cây thực vật biến dị không ngừng ngọ nguậy, bọc Tiểu Hắc thành một cái kén, không chỉ như vậy, càng nhiều thực vật biến dị vẫn đang lao về phía bên này, định bao phủ Tiểu Hắc thành một cái bánh chưng.
Ô Mộc ngạo nghễ đứng ở trên nhánh cây:
"Bất Tử Tộc bọn ta là chủng tộc hoàn mỹ nhất trên thế giới này, tồn tại vĩnh hằng bất hủ, là thần của vạn tộc, các ngươi có thể làm lương thực của bọn ta hẳn là cảm thấy vinh hạnh mới đúng!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận