Sau Tận Thế, Ta Không Ngừng Tiến Hóa

Chương 282 - Mảnh Vỡ Thực Vật Biến Dị

Lúc này Tiểu Hắc đã hoàn toàn bị bao thành một cái bọc, trông có vẻ không còn khả năng giãy dụa, mặt cá mập của Ô Mộc nhe răng cười, nhưng mà hắn lại có hơi kỳ lạ khi phát hiện ra Bạch Tiểu Na không sợ hãi chút nào, ngược lại, ánh mắt Bạch Tiểu Na lộ ra vẻ chờ mong.
"Thần? Những tên đại não còn chưa phát triển hoàn toàn như các ngươi mà cũng dám tự xưng là thần sao?"
Bên trong sự bao vây của đông đảo thực vật biến dị truyền ra một giọng nói lãnh khốc, điều này khiến sắc mặt Ô Mộc hơi đổi một chút.
"Hừ! Chuyện này là như thế nào? Ngươi đã thua rồi!"
Ô Mộc cười lạnh nói, bị nhiều thực vật biến dị bao vậy như vậy, hao tổn cũng có thể mài chết Tiểu Hắc.
"Chỉ bằng một đống rác rưởi như thế thì làm sao có thể vây được ta!"
Tiểu Hắc ngạo nghễ nói:
“Để ta cho ngươi thấy thấy sức mạnh sau khi thôn phệ được nhiều thứ như vậy!”
"Ầm!"
Vừa dứt lời, một sức mạnh vô cùng mạnh mẽ như đang nổi lên, toàn bộ thực vật biến dị bao trùm Tiểu Hắc đều bị phồng lên như hình cầu, có vẻ hắn thoát khỏi sự bao vây.
Trên gương mặt cá mập của Ô Mộc bàng hoàng, hắn ta gầm thét:
"Bao vây nó lại cho ta!"
Nhưng mà vốn dĩ không được, cái nắp căn bản không lấn át được núi lửa sắp phun trào, thực vật biến dị là cái nắp, Tiểu Hắc là núi lửa sắp phun trào kia!
"Ầm!"
Một tiếng vang thật lớn phát ra, vô số thực vật biến dị đều bị nổ phóng lên tận trời, đứt gãy vỡ vụn, mà bên trong vô số mảnh vỡ thực vật biến dị, một cái bóng đen kịt phóng lên tận trời.
"Cái gì?"
Sau khi thấy rõ bề ngoài lúc này của Tiểu Hắc, Ô Mộc có hơi kinh ngạc.
Lúc này Tiểu Hắc đã hoàn toàn đại biến dạng, sương mù màu đen tạo thành thân thể của nó trở nên cứng hơn, tựa như người thật sự vậy, cơ bắp toàn thân hắn gồ lên, tràn đầy lực bộc phát mạnh mẽ, mà sau lưng của hắn mọc ra một đôi cánh dơi màu đen, trong tay hắn nắm lấy cự kiếm màu đen kia, bay lượn trên không trung giống như Tử Thần vậy.

“Thế nào, tên xấu xí đần độn mọc sừng kia, bị vẻ ngoài dũng mãnh như thần của Tiểu Hắc ông đấy dọa sợ rồi sao?”
Tiểu Hắc điên cuồng cười lớn trông vô cùng đắc ý:
“Chỉ với loại như ngươi mà cũng dám tự xưng mình là Bất Tử Tộc, xưng mình làm thần sao? Một tay của bổn thiếu gia ta cũng có thể đánh chết hết đám các ngươi!”
Tuy rằng Ô Mộc hết sức kinh hãi trước sự biến hóa của Tiểu Hắc, nhưng nó vẫn bị những lời Tiểu Hắc nói chọc tức đến nổi trận lôi đình, nó giận dữ nói:
“Ngươi cho rằng với cái dáng vẻ đen kịt đó của ngươi đẹp lắm hay sao? Trông ngươi chẳng khác nào một con hắc quỷ!”
Bạch Tiểu Na nhìn cảnh tượng trước mắt có chút cạn lời, cô phát hiện ra Tiểu Hắc không chỉ có sức chiến đấu cường hãn, mà năng lực ghi thù cũng thuộc dạng hàng đầu, mỗi lần chiến đấu cô chỉ cần ngồi một bên xem trò mà thôi.
“Đến đây, ta sẽ cho ngươi biết cái giá phải trả khi dám chọc giận ta!”
Trong mắt Ô Mộc lóe lên sắc đỏ nhàn nhạt, một tay nó đặt vào trên thân cây đại thụ mà nó đang đứng thẳng, cây đại thụ phát ra một tiếng gào thét như thể đang sống lại vậy.
“Ầm ầm!”
Toàn bộ không gian hắc ám đều đang rung chuyển, cây đại thụ to lớn cao mười mét kia bỗng chốc mọc ra hai tay hai chân trên thân cây, đồng thời còn có thể thấy được rõ ràng cả tai mắt mũi miệng, lúc này trong tay nó còn cầm một cây giáo dài bằng gỗ lớn dài chừng bốn năm mét, giống như chiến tranh cổ thụ sống lại từ thời viễn cổ vậy.
“Khà khà, thứ này to lớn thế kia à, cũng không biết có thể chịu nổi một đòn không đây!”
Tiểu Hắc có hơi ngạc nhiên, nhưng sau đó nó lại bật cười quái dị, dòng khí lưu màu đen trên người nó bắt đầu dâng lên, sau lưng nó đồng thời kích động, trong nháy mắt đã hóa thành một tia chớp bắn thẳng về phía Thụ nhân khổng lồ nơi Ô Mộc đang đứng.
“Giết!”
Trong khi trận chiến đấu trong Vong Mộc không gian vẫn còn đang tiếp diễn, trận đấu bên ngoài cũng đang tiến hành.
Con Ngục Khuyển hóa thân thành Ngục Khuyển ba đầu cũng bị chọc giận, nó hóa thân thành cự thú, phun ra lửa cháy khiến cho một nửa căn cứ hóa thành biển lửa, bất kể là con rối quỷ, người bình thường hay là tiến hóa giả cũng đều không thể né tránh kịp, cho dù là vậy, số lượng con người và rối quỷ bị nó thiêu chết cũng tăng cao lên đến hơn cả trăm.
Nhưng Ngục Khuyển vẫn không thể nào phát tiết ra nỗi căm phẫn trong lòng, bởi vì mấy con trùng mà nó muốn giết chết vẫn chưa chết một con nào.
Phụt!
Một đầu của Ngục Khuyển phun ra lửa cháy, Lục Vân thấy vậy chợt giật mình, đôi chân to khỏe của hắn phóng ra nhanh nhạy nhảy ra ngoài hơn mười mét, thành công tránh thoát được ngọn lửa cháy rực kia.
Ngọn lửa cháy dần dần tan đi, mặt đất rắn chắc ban đầu giờ đã xuất hiện một cái hố sâu thật lớn, bên trong hố sâu đó còn đang bốc khói, bùn đất ở đó như thể đã bị lửa cháy đến tan chảy ra, có thể thấy được nhiệt độ của ngọn lửa đó cao đến mức nào.
Nhưng cho dù có là công kích mạnh thế nào đi nữa, chỉ cần không đánh trúng mục tiêu thì vẫn là đòn công kích vô nghĩa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận