Sau Tận Thế, Ta Không Ngừng Tiến Hóa

Chương 179 - Ổ Rắn 2

"Đùng đoàng!"
Từng tiếng súng đinh tai nhức óc vang lên, lửa đỏ phun ra từ họng súng chiếu sáng rực cả vùng lân cận.
Lý Nguy thò đầu ra từ cửa sổ xe, hét lên:
"Tất cả những ai nó có dị năng hệ hoả, hãy đốt cháy cây cối ở bốn phía hết đi! ”
Không còn nghi ngờ gì nữa, lúc này bốn phía đều là kẻ địch, hơn nữa còn là thú có nọc độc, những con thú này bình thường đều rất sợ lửa, chỉ cần đốt cây cối xung quanh, nói không chừng có thể dọa bọn chúng sợ hãi chạy đi, nếu không được thì cũng có thể liều mạng đồng quy vu tận với chúng!
“Phừng phừng phừng!”
Hiện giờ, hơn tám mươi người có dị năng hệ hoả đều dùng hết toàn lực ngưng tụ ra những viên cầu lửa, có người ném vào rừng cây, có người ném vào quần thể mấy con thú có độc đang gào thét, chỉ trong chốc lát lửa đã cháy ngợp trời.
“Đi!”
Trên đường, ba người Cao Kiêu, Lục Vân, Dương Cảnh Lăng cầm đầu mười người tinh nhuệ còn lại mở đường cho xe của Lý Nguy, mười người này đều là hộ vệ do Lý Nguy dốc tâm tuyển chọn, trong đó cũng có tiến hoá giả được năng lực hỏa diễm, hơn nữa còn là người có dị năng hệ hoả mạnh nhất trong quân đội, thể chất của hắn đạt tới cấp mười lăm.
“Phù!”
Người mang dị năng hệ hoả ấy toàn thân bốc lửa, hắn đưa tay phóng ra, một mảng lửa vụt bay về phía trước, khiến mấy con nhện phát ra âm thanh két két rồi bị nướng cháy xém.
“Cẩn thận!”
Lúc này có người hô lên, trên cây đại thụ bên cạnh có một con tắc kè màu sắc sặc sỡ, đầu lưỡi tắc kè kéo dài ra bảy tám thước, giống như mũi tên nhọn đâm vào trán người đang thi triển dị năng hệ hoả kia.
"A!"
Thời khắc mấu chốt một móng vuốt phủ đầy lông dài màu đen vươn ra nắm đầu lưỡi kia trong tay, chủ nhân của móng vuốt màu đen này là một con quái vật đầu hổ thân người, chính là Lục Vân, lúc này hắn đã biến thân, hóa thành hổ vuốt đen mạnh mẽ .
“Lại đây cho ta!”
Lục Vân gầm lên giận dữ một tiếng, hắn nắm lấy đầu lưỡi nó dùng sức kéo một cái, thằn lằn kia liền bị lực mạnh của hắn lôi qua. Lục Vân thò một bàn tay to khác ra nắm lấy cổ thằn lằn, sau đó dùng sức bóp cổ nó, bóp chặt đến khi đầu nó thành thịt nát.
"I!"
Toàn thân con tắc kè này đầy màu sắc, quái vật càng bắt mắt thì độc tính của nó càng mạnh, con tắc kè này bị bóp chết chảy ra máu xanh biển, dính đầy cả một tay Lục Vân, bàn tay Lục Vân lập tức bị ăn mòn đến xì khói trắng.
Nhưng cũng may Lục Vân thân là người tiến hóa cấp hai, đang trong trạng thái biến thân, thể lực mạnh hơn người tiến hóa cấp hai bình thường, chút độc này đối với hắn mà nói chả xi nhê gì.
“Thình thịch!”
Mặc dù những người có năng lực hỏa diễm này không chút e ngoại gien nguyên mà dùng hết sức phóng thích hỏa diễm, nhưng đám nhện vẫn dũng mãnh không sợ chết mà đột phá vòng phòng ngự, đánh về phía bọn họ.
“Thình thịch!”
Lúc này một con nhện to cỡ chừng nửa con trâu bước ra, mông nó phóng ra một sợi tơ đánh úp từ trên cao, nó vung lên từng cái chân nhện giống như cây giáo dài, muốn đâm xuống nóc xe.
“Haha!”
Một bóng hình quỷ quái chợt xuất hiện trước mặt con nhện, là một người đàn ông mang sắc mặt tái nhợt và lạnh lùng, là Cao Kiêu, người dẫn đầu thập chiến thần đại chiến ở thành phố Thịnh Cảnh, trong tay hắn cầm một thanh liêm đao đen kịt, hắn vung đao một phát, con nhện kia giống như sinh con, nó bị cắt thành hai nửa ở ngay giữa thân, máu tươi ở chỗ hiểm phun đầm đìa lên người Lục Vân.
“Ê Cao Kiêu, trước khi động thủ ngươi có thể nói cho ta trước một tiếng hay không!”
Lục Vân vung vẫy cái đầu hổ, giận dữ gào thét, cảm giác cả người dính toàn máu nhện khiến hắn có cảm giác tê tê, giống như bị trúng độc, toàn thân thấy không được thoải mái.
“Được rồi, đừng ồn ào nữa, mau giết ra ngoài kia đi!”
Dương Cảnh Lăng ở bên cạnh hắn lên tiếng, trong tay hắn nắm một hạt giống, hắn vuốt một cái, một đoạn dây leo thô to xuất hiện trong tay, Dương Cảnh Lăng huy động dây leo đánh bay những con nhện muốn đột phá lá chắn lửa đỏ văng ra.
Thỉnh thoảng có vài con nhện và tắc kè rơi từ cành cây xuống xe, Quỷ Kiêu lợi hại cỡ nào cũng không thể một mình đối phó hết được. Quỷ Bộ của hắn gần như có thể sánh ngang với Thuấn Di, nhưng vẫn mức sử dụng vẫn còn hạn chế, còn Lâm Phong thì đứng trên nóc xe, hắn khống chế không khí tung ra một lực, đánh bay từng con nhện và tắc kè ra ngoài.
Những người ở đây đều là tiến hoá giả đỉnh cấp, cho nên dù suốt dọc đường tràn ngập những con thú độc, họ vẫn có thể kiên cường mở ra một con đường máu, những binh sĩ khác thấy cảnh này cũng vừa tiến vừa lui, muốn đi theo họ cùng nhau phá vòng vây.
“Tần huynh đệ, đi mau!”
Lâm Phong bỗng nhiên nghĩ tới cái gì đó, hắn nhìn về phía mọi người, thoáng cái liền thấy được ba người Tần Vũ bên cạnh Hỏa Giáp Trùng Vương khổng lồ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận