Sau Tận Thế, Ta Không Ngừng Tiến Hóa

Chương 331:

“Chúng ta cũng phải nỗ lực !”
Trong mắt Lam Phong hiện lên vẻ kiên quyết, hắn đã là người đứng đầu mới của thành phố, Lục Vân, Dương Cảnh Lăng, Cao Kiêu đều đã không còn nơi nào để đi nên bọn hắn cũng không rời đi. Chuyện nhóm Lâm Phong cần làm bây giờ là tổ chức lại cư dân còn ở huyện Hồng Tùng, sau đó thì tập hợp lương thực của cả huyện lại, rồi tìm nơi lập căn cứ, từ từ tiếp nhận người mới và phát triển, trở nên lớn mạnh hơn.
Mỗi người đều có mỗi cách sống riêng, cho dù là tận thế cũng vẫn như vậy.
Đám Lam Phong sau khi chiến hạm Tà Vu là đã có được át chủ bài siêu cấp, sau này có thăng tiến được hay không chỉ có thể dựa vào thực lực của bản thân họ, Tần Vũ có thể giúp được gì đã giúp hết.
Trên con đường vắng đâu đâu cũng thấy máu khô, một số chỗ còn có những hố đen sâu thẳm. Ngoài ra còn có vết đạn để lại trên tường, có thể đoán được cách đây không lâu nơi đây đã xảy ra một trận chiến khốc liệt.
“Gầm!”
Một xác sống nam đeo khăn choàng, mặt đầy mụn mủ màu vàng lao về phía một nam một nữ đang đi cách đó không xa.
"Để ta!"
Tần Tiểu Vũ nói, trong tay cô lóe lên một luồng ánh sáng đen, khiến đầu xác sống yên lặng rơi xuống đất.
Tần Vũ liếc nhìn thanh đao đen trong tay Tần Tiểu Vũ, đừng nhìn mà tưởng thanh Vương Giả Lôi Nhận này không sắc bén. Thực ra nó cắt sắt tựa như cắt bùn. Nó là linh Hồn binh khí mà anh hùng Mạc Khải của tộc Tà Vu từng dùng qua. Vương giả Lôi Nhận là linh Hồn binh khí Siêu Việt cấp S cực mạnh.
Sau khi khôi phục và phục chế viên đá tiến hóa này, hắn giao mọi thứ cho Tần Tiểu Vũ. Tần Tiểu Vũ hít sâu một hơi:
"Công dụng của những viên đá tiến hóa này đã trở nên rất thấp."
Trên đường đi, hắn lấy toàn bộ đá tiến hóa thu được trong mười ngày nay trao cho Tần Tiểu Vũ để cô sử dụng, nhưng nó cũng chỉ giúp tăng thể trạng của cô từ gấp bốn lến đến gấp mười lần, rồi đến gấp bốn mươi hai lần. Đây mới là tốc độ tăng lên bình thường, hình như số lượng xác sống của Tộc Bất tử rất ít, muốn tăng thể lực là điều cực kỳ khó khăn.
Tần Tiểu Vũ đi theo hắn, có chút vui mừng nói:
“Cuối cùng chúng ta đã đến được thành phố Thiên Mộng .”
"Ừ"
Tần Vũ gật đầu. Trên đường từ thành phố Thịnh Cảnh đến thành phố Thiên Mông mất gần hai mười ngày đi đường, hai người đi mãi cuối cùng cũng đến nơi.
Nơi này vốn đã là địa phận của thành phố Thiên Mông, nhưng thành phố Thiên Mông rất lớn, lớn hơn thị thành Thịnh Cảnh rất nhiều. Lý Hồng Minh lập thành ở trung tâm thành phố Thiên Mông, quân đội và những người sống sót đều tập trung ở đó.
Nhìn lên bầu trời thì lập tức nhận ra nó đã tối sầm. Lúc này nếu tiếp tục lên đường đến trung tâm thành phố Thiên Mông thì ước chừng phải đến nửa đêm, việc tuần tra ban đêm ở thành phố Thiên Mông nhất định rất nghiêm ngặt, vì tránh gây ra phiền toái không cần thiết, Tần Vũ nói. :
“Cứ ở lại ngoại thành một đêm, đợi đến sáng mai chúng ta sẽ vào trung tâm thành phố.”

"Được."
Tần Tiểu Vũ không có ý kiến, mấy ngày nay cô đã quen ngủ bờ ngủ bụi, nghỉ ngơi bên ngoài thêm một đêm cũng không có vấn đề gì.
Khi đến địa phận bên trong của thành phố Thiên Mông, Tần Vũ rõ ràng cảm thấy cơ hội gặp phải xác sống là rất nhỏ, xem ra quân đội của thành phố Thiên Mông cũng thường xuyên dọn dẹp.
Hai người Tần Vũ tìm một siêu thị rồi đi vào, trên tất cả các kệ hàng trong siêu thị này đều không còn thứ gì nhìn như thực phẩm, chuyện này cũng rất bình thường, đã hơn ba tháng kể từ khi bắt đầu tận thế, nên thực phẩm trong siêu thị bị lấy đi hết là điều dễ hiểu.
Sau khi vào siêu thị, hai người Tần Vũ và nhìn về lầu trên một chút. Tần Tiểu Vũ trầm giọng nói:
"Có ai đó."
"Ừm, tổng cộng có bảy người, xem ra họ đều là người sống sót ở thành phố Thiên Mông."
Tần Vũ nói, hắn có thể nghe được tiếng thở, rất yếu ớt, xác sống rõ ràng là không biết thở, thông qua cường độ hô hấp có thể phán đoán bên trong có ba nam, ba nữ, cùng với một đứa trẻ. .
Hai người không lên lầu, sau khi đóng cửa siêu thị lại, họ tìm một chỗ kín đáo, quét sạch tro bụi trên mặt đất, sau đó trải ga ngồi thẳng xuống.
Tần Tiểu Vũ nói với vẻ mơ màng:
"Thành phố Thiên Mông này rốt cuộc trông như thế nào?"
Tấn Vũ mỉm cười nói:
"Ngày mai chúng ta sẽ biết, ăn đi rồi ngủ."
“Ừ, ta muốn ăn sô cô la!”
Tần Tiểu Vũ lập tức chảy nước miếng, vẻ mặt hoài niệm. Hai ngày trước, họ đi ngang qua một ngôi làng nhỏ và tìm thấy rất nhiều đồ ăn, trong đó có một hộp sô cô la.
"Được"
Tần Vũ chỉ lấy ra hai miếng sô cô la từ chiếc nhẫn không gian. Sô cô la này có hình chữ nhật, một khối dài khoảng 10 cm, có tổng cộng mười khối.
"Ăn ngon quá!"
Tần Tiểu Vũ cắn một miếng nhỏ, cảm nhận được cảm giác mịn màng và ngọt ngào của sô cô la. Lập tức khuôn mặt nhỏ nhắn của cô hiện lên cảm giác hài lòng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận