Sau Tận Thế, Ta Không Ngừng Tiến Hóa

Chương 490 - Mạt Thế Tàn Khốc

Quan trọng nhất vẫn là hai người Tần Tiểu Vũ và Phùng Tử Kiệt, nhìn thế nào bọn họ cũng không giống người xấu, cho nên Bành Phàm mới yên tâm như vậy khi Tần Vũ đưa theo bọn họ.
“Được thôi, chúng ta cùng ngươi trở về.”
Tần Vũ suy nghĩ một chút liền gật đầu, mục đích của hắn bây giờ là nhanh chóng trở nên mạnh hơn, đồng thời nhìn xem nơi đã tuyệt chủng ở đời sau này rốt cuộc là như thế nào.
Đoàn người đi về phía xa trong gió tuyết, dọc đường mấy người khác cũng bày tỏ lòng tốt với ba người Tần Vũ, chỉ có Quý Phong thỉnh thoảng cảnh giác mà nhìn bọn họ, nửa giờ sau, Tần Vũ đi theo nhóm người Bành Phàm đến nơi mà bọn họ gọi là căn cứ.
Đây là một ngôi làng nhỏ, trong ngôi làng nhỏ có những ngôi nhà gỗ đơn giản, đúng là không bằng những bản làng miền núi lạc hậu, nghèo khó nhất trong thời bình trước đây.
“Các ngươi trở về rồi, bên ngoài không sao chứ?”
Trên đường của ngôi làng nhỏ còn có một nhóm người đang chờ đó, nhìn thấy đám người Bành Phàm thì vội vàng tiến lên hỏi.
Bành Phàm cười:
“Không sao, chỉ là chém giết lẫn nhau giữa các quái vật bình thường thôi, bọn chúng đã rời đi rồi.”
Nghe vậy tất cả mọi người thở phào nhẹ nhõm, có người chú ý tới ba khuôn mặt xa lạ là Tần Vũ, Tần Tiểu Vũ và Phùng Tử Kiệt, Bành Phàm nói:
“Bọn họ là người mới gia nhập, ta đang chuẩn bị dẫn bọn họ đi gặp thủ lĩnh, chỉ cần thủ lĩnh đồng ý cho bọn họ ở lại, sau này chúng ta chính là người của mình rồi.”

"Đi cùng ta."
Bành Phàm dẫn ba người Tần Vũ đi tới cuối đường phố, là một nhà gỗ so với những căn phòng đơn sơ khác thì cũng sang trọng hơn.
Đi ở trên đường, thi thoảng có vài cái đầu thò ra từ cửa sổ và cửa ra vào hai bên đường, tất cả họ đều trông xanh xao, tinh thần uể oải, cả người tản ra mùi thối khó ngửa.
Có vài tên đàn ông thấy Tần Tiểu Vũ, họ đều lộ ra một nụ cười dâm tà, trong ánh mắt tràn đầy vẻ tham lam.
Nhiều hơn thảy là những người mặt không cảm xúc ngồi trong phòng, sắc mặt họ chết lặng, cặp mắt vô hồn, không khác những cái xác biết đi chút nào.
Trong mạt thế tàn khốc này, không có ti vi, máy vi tính, không có hoạt động giải trí, mỗi ngày chuyện duy nhất họ có thể làm chính là ngẩn người như vậy.
Đối với những người may mắn còn sống sót này, Phùng Tử Kiệt, Tần Tiểu Vũ đều không đành lòng nhìn lâu, Tần Vũ thì không có quá nhiều cảm xúc, người như vậy hắn thấy đã nhiều, họ không thể nắm giữ tính mạng của mình, hôm nay còn sống cũng chỉ là chờ chết mà thôi.
Rất nhanh đã đến ngoài nhà, Bành Phàm gõ cửa, bên trong vang lên một tiếng lớn:
"Cửa không khóa, vào đi."
Bành Phàm đẩy cửa ra đi vào, ba người Tần Vũ cũng đi vào theo.
Bên trong nhà bày biện rất đơn giản, có hơi giống phòng làm việc, sau bàn có một người đàn ông trung niên đang ngồi, hắn mặc một bộ áo da thú, tướng mạo rất uy nghiêm, hắn chính là Tạ Thụy thủ lĩnh doanh trại này.
Tần Vũ từ tốc độ tim đập, tốc độ máu chảy của Tạ Thụy là có thể đoán được, thực lực Tạ Thụy rất mạnh, thể chất đã sớm đạt tới hơn ba mươi lần.
Sau khi Bành Phàm kể lại chuyện một lần, Tạ Thụy lộ ra vẻ tươi cười nói:
"Đã như vậy các ngươi ở lại doanh trại của chúng ta đi, mỗi ngày chúng ta cũng sẽ phát lượng thức ăn nhất định, nhưng các ngươi cũng phải hoàn thành nhiệm vụ mỗi tuần chúng ta phân phó."
Ba tiến hóa giả, đối với họ mà nói là vô cùng quý báu, Tạ Thụy dĩ nhiên không có lý do gì mà không để họ gia nhập
Tạ Thụy nói xong, sau đó đối với Bành Phàm nói:
"Ngươi sắp xếp chỗ ở cho họ đi."
"Được, thủ lĩnh."
Bành Phàm gật đầu một cái, dẫn ba người Tần Vũ rời khỏi căn phòng.
Bành Phàm cho ba người Tần Vũ một nhà gỗ hai tầng, sau đó giảng giải cho ba người Tần Vũ vài chuyện cần chú ý sau đó rời đi.
Tần Tiểu Vũ ngồi ở trên giường gỗ, có chút cảm thán nói:
"Những người ở đây sống không dễ dàng."
Đúng là không dễ dàng, khu doanh trại có khoảng hơn hai trăm người, trong đó chỉ có bốn mươi tiến hóa giả, còn lại tất cả đều là người bình thường, có thể tưởng tượng họ sinh tồn gian nan thế nào.
Tần Vũ nói:
"Xem ra tất cả mọi nơi ở tỉnh Phi Tuyết đều toang hết rồi, chúng ta ở chỗ này ở hai ngày thì rời đi đi, không biết thành phố Phi Tuyết như thế nào, chúng ta đi tới đó xem thử đi."
Thành phố Phi Tuyết, đây là thiên đường duy nhất ở tỉnh Phi Tuyết, nhưng không lâu sau trong tương lai cũng bị hủy diệt, toàn bộ tỉnh Phi Tuyết sẽ không còn người sống sinh tồn nữa.
Thời gian đã tới buổi trưa, sắp tới giờ ăn cơm, toàn bộ người ở khu doanh trại đều có sinh khí, chỉ có vào lúc này một vài người sống sót tê liệt sẽ cử động vì có thể ăn được vài miếng thức ăn.
"Địch tấn công! Địch tấn công!"
Nhưng vào lúc này, ở trên đường phố vang lên tiếng hô to, khiến cho tất cả mọi người đều bị dọa sợ, tất cả tiến hóa giả trong khu doanh trại đều tập trung trên đường.
Bạn cần đăng nhập để bình luận