Sau Tận Thế, Ta Không Ngừng Tiến Hóa

Chương 87 - Trương Khuê Ra Đi

“Chết! Chết! Chết!”
Đôi mắt Trương Khuê đỏ ngầu, hắn đã quên hết mọi thứ, chỉ muốn giết, giết cho đủ vốn!
“Phù!”
Vào lúc Trương Khuê ép mình dùng hết tiềm lực điên cuồng chém giết, cái bóng sau lưng hắn lại ngọ nguậy, một con tang thi lặng lẽ chui ra khỏi cái bóng, cánh tay của nó bị đứt từ cổ tay, chính là con tang thi ảnh hóa đã đánh lén Tần Vũ, bị Tần Vũ đánh nát một tay bằng dị năng lửa! Tang thi ảnh hóa lẳng lặng xuất hiện sau lưng Trương Khuê, hắn mơ hồ nhận ra điều bất ổn, lúc hắn vội vã muốn xoay người lại, bỗng cảm giác có người nhảy lên lưng mình, hai cánh tay siết chặt lấy cổ hắn, tất nhiên thứ nhảy lên người Trương Khuê chính là tang thi ảnh hóa.
“Xùy!”
Trương Khuê lập tức kinh ngạc, đang chuẩn bị có động tác thì tang thi ảnh hóa lại cắn lên mặt hắn trước một bước, xé xuống một mảng thịt lớn, máu chảy ồ ạt.
“A!”
Dù là người cứng rắn như Trương Khuê cũng phải hét lên đau đớn khi gương mặt yếu ớt bị tổn thương, mà lúc này rất nhiều xác sống hung hăng nhào về phía Trương Khuê, chúng đã ngửi thấy mùi máu thịt tươi ngon! Trương Khuê bị vài xác sống đè dưới đất, hắn muốn phản kháng nhưng cảm giác yếu ớt kéo đến hoàn toàn bao trùm lấy hắn, hắn không thể ra sức được nữa.
“Cuối cùng...phải chết rồi...”
Trương Khuê cảm giác nỗi đau như cắn xé truyền đến từ khắp nơi trên cơ thể, hắn biết rõ xác sống đang phân chia máu thịt của hắn, ý thức của Trương Khuê dần dần mơ hồ, từ khi tận thế kéo đến hắn đã tan nhà nát cửa, chỉ còn lại mình hắn giãy giụa trong tận thế, thời khắc cái chết kéo đến lại khiến hắn cảm thấy được giải thoát.
“Vợ, con gái, ta đến với mọi người đây...”
Trương Khuê mất hết ý thức.
“Trương Khuê!”
La Ngọc Kỳ thấy vậy ánh mắt như muốn nứt ra, rơi nước mắt, tuy chỉ mới quen biết hai tháng ngắn ngủi nhưng cùng chung hoạn nạn, sống chết bên nhau đã khiến họ có tình cảm anh em sâu đậm, mắt thấy Trương Khuê chết thảm, sao hắn không đau lòng, không phẫn nộ cho được? Nhưng La Ngọc Kỳ không có cách nào cả, chỉ đành trơ mắt nhìn. Mà hắn cũng không có tư cách lo lắng cho cái chết của Trương Khuê, vì hắn cảm giác trạng thái của mình càng lúc càng tệ. Hắn vung nắm đấm như gió, đánh nát từng xác sống rút lui, nhưng vẫn thường xuyên có xác sống tấn công hắn. Tuy nhờ dị năng cương hóa mà đám xác sống không thể tổn thương hắn, nhưng mỗi khi cơ thể sắt thép của hắn bị thương sẽ hao phí rất nhiều năng lượng gien. Nếu đòn tấn công vượt quá giới hạn chịu đựng của hắn, dị năng cương hóa của hắn sẽ mất hiệu lực.
“Vù vù vù!”
Trương Tùng đổ mồ hôi đầm đìa, toàn thân hắn ướt đẫm mồ hôi, hắn có thể cảm giác cánh tay của mình như rót chì, mỗi một gậy đều nặng nề, cánh tay tê dại, hắn cực kỳ không cam lòng, lẽ nào thật sự phải chết ở đây? Ánh sáng trên trường kiếm của Phương Chu đã hoàn toàn rút vào trong lưỡi kiếm, hắn chỉ có thể dựa vào sự sắc bén của mũi kiếm để ngăn địch, dần dà hắn cũng sẽ không chống đỡ được lâu nữa.
“Anh…hình như họ sắp không chịu nổi rồi.”
Tần Tiểu Vũ nhỏ giọng nói.
“Đừng để ý họ, lo cho mình đi.”
Tần Vũ chỉ nói ngắn gọn, không phải hắn không muốn giúp nhưng trong biển xác sống chỉ có thể dựa vào chính mình. Xung quanh đầy rẫy xác sống, hắn muốn bảo vệ nhóm người La Ngọc Kỳ thật sự là mơ giữa ban ngày.
“Grừ! Grừ!”
Trời vẫn đổ mưa máu, nước mưa thấm lên cơ thể khiến người ta cảm thấy như bị rót nước sôi, chẳng phải đau đớn không chịu nổi nhưng virus trong cơ thể xác sống sẽ rất hăng hái trong màn mưa máu. Chúng mạnh mẽ, điên cuồng hơn nhiều so với bình thường, đây cũng là lý do tại sao Tần Vũ, Tần Tiểu Vũ khó lòng ra khỏi vòng vây mà chỉ có thể đẩy lùi từ từ. Trừ Tần Vũ và Tần Tiểu Vũ còn có thể kiên trì, những người khác đều là nỏ mạnh hết đà, ngoài ra còn thêm một Địch Thiếu Phong nữa.
“Hahahaha! Một đám rác rưởi!”
Địch Thiếu Phong lúc này đã giết đến chỗ cách Tần Vũ hai mươi mét, Tần Vũ buộc phải thán phục dị năng của Địch Thiếu Phong, chắc chắn đó là dị năng đỉnh cao của hệ dị hóa. Thể chất cơ bản của hắn chắc chắn không cao, ít nhất cũng không so được với đám người La Ngọc Kỳ, nhưng sau khi biến thành hung thú hắn thật sự quá kinh khủng. Chém giết đã lâu như vậy nhưng Địch Thiếu Phong càng thêm điên cuồng, lớp vảy đen trên người hắn dính đầy máu đỏ sẫm, đó là máu của xác sống còn hắn không bị thương gì cả. Vảy của hắn thật sự rất cứng, có lẽ còn rắn chắc hơn vài phần so với cơ thể sắt thép được tạo thành từ dị năng cương hóa của La Ngọc Kỳ. Tuy móng vuốt của đám xác sống bén nhọn, nhưng cắn xé lên lớp vảy của hắn cũng không để lại thương tích. Mà thực lực của Địch Thiếu Phong vẫn đang tăng lên, vừa bắt đầu hắn chỉ có thể chất cấp mười, nhưng trải qua cuộc chiến kéo dài thực lực của hắn đã tăng lên cấp mười lăm, hơn nữa xu thế tăng lên vẫn chưa có ý định dừng lại, điều này rất đáng sợ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận