Sau Tận Thế, Ta Không Ngừng Tiến Hóa

Chương 225: Hỏa Giáp Trùng Vương

Tần Tiểu Vũ đã lao về phía thú hoa, thú hoa bỗng kinh ngạc, thoáng chốc tỉnh táo lại, trước mặt nó làm gì còn khe nứt không gian nữa? Vừa nãy nó chỉ đứng ngơ ngác tại chỗ mà thôi, hoàn toàn không hề khởi động dị năng không gian! Không cần nói thêm, thú hoa đã trúng độc ảo giác của Tần Vũ, nó rơi vào ảo giác, tưởng mình đã bước vào khe nứt không gian sắp rời đi, trên thực tế nó không hề cử động. Độc ảo giác của Tần Vũ có thể bao phủ trong phạm vi hai mươi mét xung quanh mình, chỉ cần tiến vào khoảng cách này sẽ bị độc ảo giác của hắn ảnh hưởng. Nhưng lúc này Tần Vũ cách thú hoa khoảng bốn mươi mét, theo lý mà nói không thể ảnh hưởng nó được, chỉ là Tần Vũ có dị năng sao chép. Lúc vừa bắt đầu Tần Vũ đã chọn chỗ tốt để đặt đá tiến hóa, cạnh đá tiến hóa là một bức tường, Tần Vũ để bản sao nấp ở bên kia tường. Bản sao chỉ cách đá tiến hóa hơn mười mét, chỉ cần thứ khác đến gần đá tiến hóa kia sẽ bị ảnh hưởng bởi độc ảo giác do bản sao phóng ra. Khi thú hoa vừa xuất hiện đã tiến vào phạm vi tác dụng của độc ảo giác, cho nên Tần Vũ đã nắm chắc phần thắng trong tay từ sớm! Tần Vũ chĩa súng vào thú hoa rồi bóp cò! Tần Vũ lấy khẩu súng này từ kho vũ khí của liên minh Đại Sơn, chỉ là mãi mà chưa sử dụng, bây giờ thích hợp để đối phó với thú hoa, nếu không lỡ tay đánh chết nó sẽ không tốt.
“Pằng!”
Trình độ dùng súng của Tần Vũ chỉ ở cấp B, tuy không thể coi là trăm phát trăm trúng, nhưng vẫn dễ dàng bắn trúng thú hoa cách đó mấy chục mét. Trời đêm truyền đến tiếng súng nổ vang rất xa, thú hoa gào lên thảm thiết, một cái chân tạo thành từ sợi rễ của nó đã rướm máu xanh, khiến cho nó vừa phản ứng lại muốn bỏ chạy đã loạng choạng, suýt nữa ngã xuống đất. Lúc này Tần Tiểu Vũ đã lao đến sau lưng nó, duỗi một tay ra, bóp chặt cái cổ mảnh khảnh của nó.
“Chít chít chít!”
Thú hoa lập tức hoảng sợ biến sắc, nó biết rõ nếu mình rơi vào tay loài người sẽ có kết cục gì. Nó vùng vẫy như điên loạn, nhưng nó chỉ có thể chất cấp mười sáu mười bảy lại không giỏi chiến đấu, sao có thể thoát khỏi khống chế của Tần Tiểu Vũ được? Trong lúc điên cuồng, thú hoa bùng nổ tất cả dị năng của mình, trước mặt nó xuất hiện khe nứt không gian, nó gắng sức chui vào khe nứt, nhưng bị bóp chặt cổ khiến nó hoàn toàn không thể dời nổi nửa bước.
“Anh! Ta bắt được nó rồi!”
Tần Tiểu Vũ la lớn:
“Mau qua đây, giúp ta đè chặt nó!”
“Được!”
Tần Vũ cất vũ khí, lao qua kia. Nhóm người Vương Văn sửng sốt, họ không ngờ thú hoa đến và đi như vô hình lại bị hai người Tần Vũ dễ dàng bắt lại như bắt gà con, hoàn toàn chẳng tốn sức. Tần Vũ đi đến trước mặt thú hoa, duỗi hai tay ra bóp cổ nó, thú hoa vẫn đang vùng vẫy kịch liệt. Nó vung vài sợi dây leo quất lên cánh tay Tần Vũ, tuy không làm Tần Vũ bị thương nhưng lại khiến tay hắn hằn vết đỏ. Điều này khiến ánh mắt Tần Vũ lóe lên vẻ lạnh lẽo, hắn lạnh lùng nói:
“Đừng nhúc nhích, còn cử động nữa ta sẽ giết ngươi!”
Dây leo của thú hoa vốn định quất lên má Tần Vũ lập tức khựng lại giữa không trung, lời nói lạnh lùng kia của Tần Vũ đã dọa được nó, nó sở hữu trí tuệ cao tất nhiên không muốn chết. Tần Vũ thấy vậy trong lòng hưng phấn, đây là dị thú hệ thực vật còn sở hữu dị năng không gian đấy! Thú hoa bắt đầu ngoan ngoãn, bấy giờ Tần Tiểu Vũ mới buông tay, khi cô chuẩn bị cắn ngón tay dùng chú khống hồn thu phục nó lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Thú hoa lúc lắc cái đầu của mình, nó biết lần này đã hoàn toàn thất bại, thoạt nhìn hai người Tần Vũ không muốn giết nó, nhưng nó biết cũng chẳng phải chuyện tốt gì. Phía trước thú hoa là khe nứt không gian cao khoảng hai mét, chỉ cần có thể nhảy vào đó nó sẽ trốn thoát. Nhưng Tần Vũ lại siết chặt cổ nó, không thể chạy được, nó đã chấp nhận số phận, nhưng đột nhiên trong đôi mắt nhỏ đen ngòm của nó lại lóe lên ánh sáng kỳ lạ.
“Chuyện gì vậy?”
Tần Vũ, Tần Tiểu Vũ bỗng sửng sốt, họ chỉ có thể cảm giác một lực hút truyền đến từ trong khe nứt không gian, như muốn nuốt chửng họ.
“Không ổn! Mau rời khỏi đây!”
Tần Vũ chỉ thoáng ngây người rồi lập tức phản ứng lại nhưng đã muộn.
“Chít chít chít!”
Lực hút trong khe nứt không gian càng lúc càng mạnh, thú hoa phát ra tiếng kêu kì dị, nó như cộng hưởng với sức mạnh lạ thường trong khe nứt không gian. Hai người Tần Vũ chỉ cảm thấy lực hút bỗng mạnh đến mức không thể chống cự, đôi chân họ bắt đầu mất khống chế rời khỏi mặt đất, bị hút vào trong khe nứt không gian.
“Vù!”
Ánh sáng lóe lên, bóng dáng Tần Vũ, Tần Tiểu Vũ và thú hoa hoàn toàn biến mất trong khe nứt không gian, mà khe nứt kia trở nên càng lúc càng lớn, vốn cao hai mét đã biến thành ba mét, còn không ngừng mở rộng.
“Nhanh! Mau rời khỏi đây!”
Vương Văn biến sắc, vội quát lớn, hắn và nhóm người Vương Tuyết nhanh chóng lùi về sau. Lùi ra hơn trăm mét mới đứng lại, họ nhìn khe nứt với vẻ hoảng sợ. Mã Tùng lẩm bẩm:
“Họ…cũng sẽ biến mất như những người khác sao?”
“A!”
Hỏa giáp trùng vương gào to, thấy Tần Tiểu Vũ bị hút vào khe nứt không gian, nó nghĩ cũng chẳng thèm nghĩ đã chủ động chui vào khe nứt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận