Sau Tận Thế, Ta Không Ngừng Tiến Hóa

Chương 402 - Thả Khổng Tư Lệnh Ra!

“Đoàng đoàng đoàng!”
Từng viên đạn nương theo tiếng gió gào thét bắn về phía Tần Tiểu Vũ, Tần Tiểu Vũ vẫn chạy không ngừng, toàn thân cô phóng ra lôi điện màu đen, khi những viên đạn bắn vào trên lôi điện, ngay lập tức đã bị sức mạnh hủy diệt của lôi điện đánh tan thành những mảnh vỡ.
Mà ở bên cạnh Lý Hồng Minh là bốn người đàn ông mặc quân trang, bọn họ đều không phải người bình thường, tất cả đều là tiến hóa giả, hơn nữa còn là tiến hóa giả cấp hai!
Bốn người vội vàng chắn ở trước mặt Tần Tiểu Vũ, nhưng vẫn chưa kịp có hành động gì, lôi điện màu đen trên người Tần Tiểu Vũ phóng ra như một sợi roi da quật vào trên người họ.
Nhất thời, bốn người chỉ cảm thấy thế giới trước mắt đột nhiên trở nên mơ hồ, họ bị đánh bay ngược ra sau hơn mười mét, hơn nữa còn đè bẹp mấy người bên dưới, toàn thân họ đều bị lôi điện giật đến mức run lên, tóc tai cũng dựng đứng, khó có thể đứng dậy nổi.
Nếu như không phải Tần Tiểu Vũ nương tay, cho dù bốn người này là tiến hóa giả cấp hai, cô tuyệt đối cũng có thể khiến cho lôi điện từ Vong Giả Lôi Nhận này đốt cháy họ thành than.
“Bảo vệ tư lệnh Lý!”
Bốn hộ vệ tinh nhuệ thế mà lại chẳng thể ngăn cản được Tần Tiểu Vũ, những người khác đều sợ hãi gào thét lên, có người còn nổ súng không ngừng về phía Tần Tiểu Vũ, cũng có người bất chấp tất cả chắn ở trước mặt cô, nhưng dù có như thế cũng chẳng ăn thua gì, đạn bắn về phía Tần Tiểu Vũ đều sẽ bị lôi điện biến thành tro bụi, người chắn lại ở trước mặt Tần Tiểu Vũ đều sẽ bị lôi điện bắn bay ra ngoài.
Sắc mặt Lý Hồng Minh trở nên hoảng loạn, hắn muốn xoay người rời khỏi nơi này dưới vòng vây bảo vệ của các hộ vệ, nhưng vừa mới xoay người lại, một thanh đao màu đen tràn ngập khí tức tử vong đã gác lên trên cổ hắn, Tần Tiểu Vũ lạnh lùng nói:
“Bảo tất cả mọi người không được nhúc nhích!”
Tần Tiểu Vũ đã từng giết rất nhiều xác sống, tang thi, dị thú, nhưng cô chưa từng giết người, nhưng nếu như lúc này Lý Hồng Minh dám làm ra hành động nào không lý trí, Tần Tiểu Vũ cũng chỉ đành giết chết hắn.
Nhưng Lý Hồng Minh rõ ràng không phải loại người dễ kích động, hắn vô cùng trân quý mạng sống của mình, thế là hắn vội vàng hô to:
“Tất cả dừng tay lại cho ta, không được tiến lên!”
Một đám Thiên Mông vệ bao vây quảng trường, người nào người nấy đều cảnh giác nhìn vào cảnh tượng hỗn loạn bên trong, bọn họ thấy Lý Hồng Minh bị Tần Tiểu Vũ uy hiếp, nhưng lại không biết phải làm thế nào, chỉ biết ở bên ngoài lo lắng đến độ cong đuôi.
Mà lúc này ở bên kia, Tần Vũ lạnh lùng lao thẳng về phía Khổng Định Quốc, Khổng Định Quốc hoảng hồn hét lên:
“Mau ngăn hắn lại cho ta! Đừng để hắn tới đây!”
Thế nhưng vẻ hung tàn và uy thế của Tần Vũ mới vừa nãy mọi người đều đã chứng kiến được, giờ đây khi thấy Tần Vũ lao vọt tới như loài mãnh thú, rất nhiều người đều bị dọa sợ đến mức luống cuống tay chân, cũng có người muốn tiến lên ngăn cản Tần Vũ, nhưng đã trực tiếp bị Tần Vũ đánh đến gãy xương cốt, hoàn toàn không có ai ngăn cản được hắn.
Tần Vũ đã đến trước mặt Khổng Định Quốc, hắn vung trường thương ra, dễ dàng đánh bay đi mấy tên hộ vệ bên cạnh Khổng Định Quốc, sau đó hắn tóm lấy cổ họng của Khổng Định Quốc rồi nhấc hắn ta lên hệt như xách một con gà con vậy.
Hai chân hắn ta đã lơ lửng trên mặt đất, Khổng Định Quốc dùng sức vùng vẫy muốn thoát khỏi tay Tần Vũ, nhưng hoàn toàn vô ích, trông đôi mắt hắn ta tràn ngập vẻ hoảng sợ, hắn ta dùng ánh mắt van xin nhìn Tần Vũ nhưng Tần Vũ hoàn toàn không để tâm đến.
“Thả tư lệnh Khổng ra!”
Những người xung quanh bao vây lấy Tần Vũ, người nào người nấy đều mạnh miệng gào to, nhưng lại chẳng có người nào dám đến gần.
Tần Vũ một tay tóm cổ Khổng Định Quốc đi về phía Lý Hồng Minh, những người ở xung quanh không biết là vì sợ Tần Vũ, hay là sợ Tần Vũ giết chết Khổng Định Quốc, người nào người nấy cũng đều vô thức nhường đường.
Tần Vũ nhìn Lý Hồng Minh rồi nói với vẻ thản nhiên:
“Ta nghĩ ta sẽ không hối hận.”
Lồng ngực Lý Hồng Minh phập phồng, hắn vô cùng tức giận, giờ khắc này đây mạng sống của hắn bị người khác khống chế, nhưng hắn vẫn cắn răng nói:
“Tần Vũ, ngươi đừng có đắc ý, muốn khiến cho ta khuất phục không dễ thế đâu…”
“Vậy sao?”
Ánh mắt Tần Vũ lạnh lùng hẳn, sau đó bàn tay hắn nắm lấy cổ Khổng Định Quốc dùng sức siết chặt.
“Răng rắc!”
Tiếng xương cốt vỡ vụn vang lên, trong đôi mắt Khổng Định Quốc lúc này đây ngoài hoảng sợ ra còn có chút không dám tin, hắn ta dường như không hề ngờ rằng Tần Vũ lại có thể ra tay giết chết hắn ta dứt khoát đến vậy.
Cơ thể Khổng Định Quốc vốn đang giãy dụa bỗng chốc không còn sức lực trở nên mềm nhũn, Tần Vũ tiện tay ném thi thể Khổng Định Quốc sang một bên, ánh mắt lạnh lùng nhìn thẳng vào Lý Hồng Minh:
“Bây giờ thì sao?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận