Sau Tận Thế, Ta Không Ngừng Tiến Hóa

Chương 125 - Ngưu Đầu Nhân 3

Tần Vũ nhìn về phía Tần Tiểu Vũ nói:
“Chúng ta đi thôi, đổi chỗ khác, ta muốn xem thử xem rốt cuộc thì đám ngưu đầu nhân này có thực lực như thế nào.”
“Vâng.”
Tần Tiểu Vũ gật đầu, nơi này có rất nhiều người thường, hơn nữa căn chung cư này cũng không thích hợp để làm chiến trường, họ có thể dẫn dắt đám ngưu đầu nhân đang đi về phía này rời đi, đến chỗ khác chiến đấu, cũng coi như đã dẫn đi phần lớn mối nguy hiểm cho những người nơi đây, còn chuyện cuối cùng họ có thể sống sót hay không thì cũng chỉ có thể tự xem họ.
“Các ngươi phải cẩn thận đó!”
Dương Bách Binh, Trương Đồng biết rõ hai người họ không phải người thường, họ chỉ kịp dặn dò một câu, bóng dáng của Tần Vũ và Tần Tiểu Vũ đã biến mất ở góc rẽ.
Chú Trương trầm giọng nói:
“Mọi người mau chạy lên lầu đi, khóa kỹ cửa vào, còn nữa, tất cả mọi người, kể cả người già và trẻ em, đều cầm vũ khí lên, việc này liên quan đến sự sống chết của mọi người, mỗi một người đều phải trả giá toàn bộ sức lực của mình!”
“Hồng hộc!”
Một con ngưu đầu nhân chạy như bay trên đường phố, làm mặt đường run rẩy kịch liệt không ngừng, lỗ mũi của con ngưu đầu nhân này phả ra luồng không khí trắng nóng rực, con nào cũng trợn trừng to mắt trâu, nhanh chóng nhìn lướt qua đường phố, tìm kiếm mọi ngóc ngách.
“Grào!”
Hai cái xác sống phát hiện ra ngưu đầu nhân, chúng nó điên cuồng nhào qua, chúng nó là xác sống, sẽ không phân biệt xem đối thủ là con người hay là dị thú hoặc là dị tộc, trong mắt chúng nó, tất cả sinh vật có thể nhúc nhích, có được máu thịt ngon lành thì đều là đồ ăn của chúng nó.
Nhưng mà hai cái xác sống này lại chỉ đang tìm đường chết, tuy rằng chúng nó hung hãn không sợ chết, nhưng ở trước mặt một đám ngưu đầu nhân hung tàn đến từ thế giới dị tộc thì chẳng khác nào tự sát!
“Rầm!”
Một con ngưu đầu nhân tùy ý vung tay lên, xác sống xông lên đầu tiên bay ngược ra ngoài giống như diều đứt dây, mà một con ngưu đầu nhân khác đã đấm một đấm, đấm nổ tung đầu của một cái xác sống!
Mấy con ngưu đầu nhân không hề dừng lại, đạp lên xác của hai cái xác sống kia đi tiếp, đối với chúng nó mà nói, loại xác sống tràn ngập virus và mùi hôi thối này là thứ chúng nó ghét nhất, thậm chí không có tư cách trở thành đồ ăn.
Ngưu đầu nhân là dị tộc cấp thấp, nhưng lại rất mạnh, cho dù là ngưu đầu nhân bình thường thì thể chất đều gấp năm sáu lần người bình thường, trong đó các chiến sĩ ngưu đầu nhân mạnh mẽ và hiến tế ngưu đầu nhân lại càng mạnh mẽ hơn!
“Phù!”
Một cây trường thương cháy hừng hực ngọn lửa màu tím nhạt đột nhiên từ trên trời giáng xuống, cắm vào chính giữa đám ngưu đầu nhân kia, trường thương đột nhiên nổ tung, ngọn lửa màu tím lan rộng ra khắp nơi, chỉ cần ngưu đầu nhân dính vào ngọn lửa tím này là sẽ bị thiêu thành tro ngay lập tức, không có bất cứ ngoại lệ nào!
“Rống!”
Các ngưu đầu nhân lập tức nổi giận, chúng nó đồng loạt tập trung tầm nhìn về phía thiếu niên đứng cách đó chừng mười mét, thiếu niên mặc đồ đen, trong tay còn cầm theo một cây trường thương bằng kim loại đen nhánh.
“Ầm ầm ầm!”
Một đám ngưu đầu nhân điên cuồng xông đến, đường phố rộng lớn bị chúng nó chen chúc nhét đầu.
“Đi thôi!”
Tần Vũ kéo Tần Tiểu Vũ bỏ chạy, đừng thấy lúc nãy hắn chỉ dùng một chiêu đã giải quyết được ba bốn con ngưu đầu nhân mà lầm, đúng là ngọn lửa màu tím cấp ba có uy lực rất mạnh, nhưng nó cũng làm Tần Vũ tiêu hao rất nhiều, chỗ nào có gần một trăm con ngưu đầu nhân, nếu chơi liều mạng với chúng nó là việc rất không lý trí.
Đằng trước mặt có một tòa nhà cao tầng chừng mười mấy lầu, trước kia nơi này là trung tâm thương mại vô cùng nổi tiếng, người đến người đi, nhưng đến tận thế rồi, trung tâm thương mại nhộn nhịp khi xưa đã hoàn toàn yên lặng, không có bất cứ sinh cơ nào.
“Rầm!”
Cánh cửa kính cực kỳ dày, đến cả viên đạn cũng bắn không thủng đã bị Tần Vũ dùng một thương đập vỡ nát, hai người Tần Vũ chui vào trong.

“Đùng! Đùng! Đùng!”
Cửa kính rắn chắc không thể nào ngăn cản được mấy con ngưu đầu nhân giống như máy ủi đất này, chúng nó tông vỡ cửa kính, chui vào bên trong trung tâm thương mại.
“Rống!”
Ngưu đầu nhân đã phát hiện ra hai người Tần Vũ, vô số con ngưu đầu nhân nhanh chóng chạy đến.
Hai người họ cố tình chạy chậm lại, không bao lâu sau mấy con ngưu đầu nhân này đã đuổi kịp.
Tần Vũ lại không hề căng thẳng chút nào, hắn xoay người lại, trường thương lóe lên ánh sáng rét lạnh, đâm mạnh một thương xuyên qua cổ của một con ngưu đầu nhân, máu tươi màu đỏ sậm chảy ra ào ạt, ở trước mặt Tần Vũ, làn da cứng rắn của ngưu đầu nhân mỏng manh chẳng khác nào một trang giấy.
“Vù!”
Quyền phong rít gào, một con ngưu đầu nhân trừng to con mắt đỏ rực lớn như chuông đồng, nắm tay lớn như bao cát đang đập vào đầu Tần Vũ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận