Sau Tận Thế, Ta Không Ngừng Tiến Hóa

Chương 108 - Khác Thường

Tần Vũ đâm ra một thương, Tôn Võ nghiêng đầu né tránh, nhưng mà ngay sau đó hắn ta lại cảm thấy mặt đau nhói, trường thương của Tần Vũ đã mềm dẻo quất lên mặt hắn ta.
“Phốc!”
Tôn Võ phun máu tươi và răng ra, đây là Tần Vũ đã nương tay, nếu không thì đầu của hắn ta đã phải bị Tần Vũ đánh nổ tung rồi.
Giết chết Tôn Võ không phải là một hành động sáng suốt, nếu giết Tôn Võ thì chẳng khác nào trở thành kẻ địch với thành phố Thịnh Cảnh, cho nên Tần Vũ mới nương tay.
“Mạnh...Mạnh quá...”
Mấy người Lâm Phong nhìn thấy cảnh này đã trợn tròn mắt từ lâu, Tôn Võ thân là chiến thần vậy mà lại thua trong tay Tần Vũ một cách dễ dàng như thế, cho dù là ai đều có thể nhận ra Tần Vũ vẫn chưa dùng hết toàn lực, thực lực của hắn hơn xa Tôn Võ!
Tôn Võ bò dậy, bụm mặt, trong lòng cực kỳ nổi giận, lại không nói thêm gì nữa. Hắn ta biết rõ Tần Vũ mạnh hơn hắn ta rất nhiều, cho dù làm gì thì hắn ta cũng chỉ là tự rước lấy nhục mà thôi.
Tần Vũ nhìn Lâm Phong hỏi:
“Ta có chút tò mò, không biết ai đã rèn thanh đao của hắn ta vậy?”
Lần này người trả lời không phải Lâm Phong, mà là Lưu Nham, Lưu Nham cười nói:
“Tần tiểu huynh đệ, đao của Tôn Võ là do em trai Lưu Thiết Chùy của ta rèn, tay nghề rèn của thằng em Lưu Thiết Chùy của ta không có gì để chê, nếu ngươi đi về với chúng ta, ta có thể bảo hắn ta chế tạo một thanh binh khí vừa tay cho ngươi.”
Hiển nhiên, cho dù là ai cũng đều đã nhìn ra thực lực cực mạnh của Tần Vũ, Lưu Nham muốn dụ dỗ hắn, không hề che giấu chút nào.
“Nếu rảnh ta sẽ đi gặp hắn ta.”
Tần Vũ gật đầu, hắn thật sự có chút hứng thú với người tên Lưu Thiết Chùy có thể chế tạo ra được vũ khí bảo vật này, nhưng hiện tại hắn lại sốt ruột muốn đi vào bên trong di tích.
Hắn vừa đánh bại Tôn Võ xong nhưng thật sự chẳng có tí cảm giác thành tựu nào, trong mắt người thường, sức chiến đấu của đối phương có thể coi như là chiến thần, nhưng đối với hắn thì thật sự chẳng đáng là gì.
“Đi thôi.”
Tần Vũ dẫn theo Tần Tiểu Vũ đi thẳng vào trong hẻm nhỏ, lần này thì không có ai dám cản bọn họ nữa.
‘Phù!”
Không gian kia mờ ảo, Tần Vũ và Tần Tiểu Vũ đã đột nhiên biến mất, Lâm Phong nhìn thấy cảnh này giật mình sợ hãi, Lưu Nham vội vàng bước lên giải thích:
“Thiếu tá Lâm, lúc nãy chúng ta về trễ là vì phát hiện ra sự khác thường ở nơi này...”
Trong lúc Lưu Nham đang giải thích cho Lâm Phong biết sự đặc biệt của khu di tích này, Tần Vũ và Tần Tiểu Vũ đã đi vào bên trong.
Không gian xung quanh thay đổi, hai người Tần Vũ phát hiện bọn họ đã xuất hiện bên trong một không gian hư vô, bên trong không gian này không có ánh sáng, nhưng lại có thể làm bọn họ nhìn thấy rõ tất cả mọi thứ trước mắt, mà ở chính giữa không gian có một con rối kim loại, con rối kim loại này có hình người, nhưng lại không có mũi miệng, chỉ có một đôi mắt lóe lên ánh sáng đỏ.
“Hoan nghênh ngươi đi vào thí luyện trường Chiến Thần số 108.”
Con rối kim loại phát ra tiếng kim loại ong ong.
“Thí luyện trường Chiến Thần?”
Nghe được tiếng con rối kim loại nói, Tần Vũ thở phào nhẹ nhõm, thí luyện trường Chiến Thần này là của nền văn minh Chiến Thần, nền văn minh Chiến Thần khá thân thiện với con người, cho nên thông thường bên trong thí luyện trường sẽ không nguy hiểm đến tính mạng.
“Bắt đầu kiểm tra đo lường...”
Trong mắt con rối kim loại bắn ra hai cột sáng đỏ, Tần Vũ không hề né tránh, hai cột sáng đỏ kia bao phủ lấy Tần Vũ, vài giây trôi qua, con rối kim loại lại lên tiếng:
“Tiến hóa giả cấp hai, kiểm tra đo lường thông qua.”
Muốn đi vào thí luyện trường Chiến Thần này, yêu cầu thấp nhất là tiến hóa giả cấp một, hai người Tần Vũ đương nhiên là phù hợp yêu cầu.
“Bắt đầu kiểm tra đo lường...”
Trong mắt con rối kim loại phóng xạ ra ánh sáng đỏ bao phủ lấy Tần Tiểu Vũ, nhưng mà lần này lại xảy ra ngoài ý muốn, lúc nãy khi kiểm tra đo lường Tần Vũ chỉ tốn ba giây ngắn ngủi, nhưng khi kiểm tra đo lường Tần Tiểu Vũ lại tốn suốt ba mươi giây nhưng vẫn chưa có kết quả kiểm tra đo lường.
“Đang kiểm tra đo lường...Đang kiểm tra đo lường...Kiểm tra đo lường xuất hiện khác thường...Kiểm tra đo lường xuất hiện khác thường...”
Con rối kim loại phát ra tiếng ong ong, Tần Vũ nghe thế sắc mặt lập tức thay đổi, hắn túm chặt lấy Tần Tiểu Vũ nói:
“Đi mau!”
“Vèo!”
Không gian vặn vẹo, Tần Vũ kéo Tần Tiểu Vũ lui ra sau, bước ra khỏi không gian di tích này, lại xuất hiện ở đầu hẻm nhỏ, mấy người Lưu Nham đều hơi ngạc nhiên, bọn họ không ngờ hai người Tần Vũ sẽ đi ra nhanh như thế, không lẽ là vì kiểm tra thất bại, nhưng cũng không thể nào nhanh như thế được!
Tần Vũ không thèm để ý đến ánh mắt của mọi người, hắn có chút sốt ruột nói với Tần Tiểu Vũ:
“Vươn tay ra.”
“Ồ.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận