Sau Tận Thế, Ta Không Ngừng Tiến Hóa

Chương 260 - Ưu Tiên Phụ Nữ

Bụi mù tản đi, cái hố lớn đường kính gần mười mét được mở ra trên mặt đất, mà con tê giác thì nằm ở trong hố, thân thể co rúm, đã đứng trên bờ vực cái chết.
Dù là tang thi hay là thi thú, bọn nó cũng chỉ là một sinh mệnh, cho nên con tê giác bị thương như vậy cũng sẽ phải chết.
Mới vừa bị Địch Thiểu Phong ném đi, có vẻ xương cốt toàn thân nó cũng đã bị đập gãy, nó đã không còn chút sức lực nào.
Địch Thiểu Phong quay đầu cười nói:
"Thế nào, có phải ta trở nên mạnh hơn rồi không?"
Tần Vũ khẽ gật đầu:
"Đúng vậy."
Địch Thiểu Phong đúng là đã mạnh hơn trước kia nhiều, trước kia Địch Thiểu Phong mỗi lần thi triển dị năng đều phải mang theo quần áo để thay, hôm nay hắn đã có thể khống chế dị hóa của dị năng, bớt được không ít phiền phức.
Đám người Hứa Nặc cũng bị chấn động nói không ra lời, họ là lần đầu tiên thấy Địch Thiểu Phong ra tay, một chiêu đã có thể giết chết con thi thú mạnh mẽ, đổi lại nếu là tiến hóa giả ở mức của họ, mười mấy người liên thủ mới có thể hạ gục được nó, hơn nữa có thể sẽ phải chết.
Đám người Hứa Nặc tự giác tiến lên giải phẫu thi thể tê giác, nhưng có chuyện khó xử xảy ra. Đừng thấy con tê giác này thân thể thối rữa mà coi thường, nhưng trình độ tiến hóa thể chất của nó đã tăng mười bảy mười tám lần, thân thể cứng rắn như sắt thép, dao nhỏ không thể cắt rách cơ thể nó, ba người Hứa Nặc lúng túng vô cùng, thậm chí ngay cả hỗ trợ thu thập chiến lợi phẩm họ cũng không thể làm được.
Địch Thiểu Phong thấy vậy bất đắc dĩ nói:
"Ta tự làm vậy."
Địch Thiểu Phong tiến lên phía trước, cánh tay hắn biến thành móng thú sắc bén đen nhánh, móng hắn sắc nhọn như dao rạch một phát, dễ dàng mở ngực con tê giác ra, từ trong móc ra một viên đá tiến hóa có màu nhàn nhạt.
Địch Thiểu Phong để cánh tay vừa rạch biến về trạng thái bình thường, hắn dương dương đắc ý viên đá tiến hóa trong tay:
"Ưu tiên phụ nữ, Bạch tiểu thư, còn có chị gái này nữa, hai người ai muốn nào?"
Bạch Tiểu Na mặt không cảm giác, không nói một lời.
"Thối thật, cách xa chúng ta một chút."
Mặt Tần Tiểu Vũ đầy vẻ ghét bỏ.
Địch Thiểu Phong sắc mặt nhất thời xụ xuống, hắn vừa dùng móng vuốt xé xác con tê giác, nội tạng con tê giác đã thối rữa, tay hắn dính đầy máu đen ghê tởm, tản ra một mùi siêu hôi thối, nhưng cũng đành thôi, giải phẫu là chuyện mà bình thường bọn Hứa Nặc, đáng tiếc họ không thể rạch thi thể con tê giác, hắn chỉ có thể tự làm thôi.
Đoàn người tiếp tục tiến về trước, Tần Vũ nói:
"Chúng ta đi qua bình nguyên Mai Cốt xem thử đi."
Ba người Hứa Nặc nghe vậy mặt đã biến sắc, họ cực kỳ sợ bình nguyên Mai Cốt, họ đã từng thấy tận mắt đồng bọn bị động vật biến dị kéo vào trong rừng, sau đó bị từng cây thực vật biến dị hút cho khô máu, đây chắc chắn là ác mộng họ không thể quên.
"Đi tới chỗ đó làm gì?"
Đám người Địch Thiểu Phong cũng có chút bất ngờ, nhưng cũng không phản đối.
Bình nguyên Mai Cốt là nơi nguy hiểm, nhưng chỉ cần vẫn ở trong khu rìa là được.
Đám người Hứa Nặc đương nhiên không muốn đi, nhưng cũng hết cách, người được quyết định không phải họ, họ cũng chỉ cần đi theo.
"Cúc cu!"
Trên bầu trời, có một con chim ưng già bay lượn vòng quanh, cặp mắt sắc bén của nó chăm chú nhìn chằm chằm người phía dưới.
Cũng là một con thi thú, thi thú chim ưng sải cánh dài hơn một mét, nó quanh quẩn trên không trung, có thể cũng kiêng kỵ mọi người, chẳng qua nó không ngừng lẩm bẩm kêu, tựa như đang gọi đồng bọn.
"Nếu như cánh ta dài ra chắc chắn sẽ rất đẹp!"
Tất cả mọi người đang bị tiếng kêu của con chim ưng làm cho rối lòng, nhưng nó lại không đáp xuống, mọi người cũng không có cách bắt nó, Địch Thiểu Phong hung hăng nói.
Tần Vũ khẽ cau mày, bởi vì tiếng kêu của con thi thú chim ưng già này có thể sẽ gọi đến những thứ nguy hiểm khác, nhưng nó bay cao cách trăm thước, trong nhẫn Tần Vũ có súng lục, nhưng khoảng cách xa như vậy đạn súng lục không thể làm nó bị thương được.
Ngay lúc này, Tần Tiểu Vũ mừng rỡ nói với Tần Vũ:
"Anh, Tiểu Hoa tiến hóa xong rồi!"

"Cái gì Tiểu Hoa?"
Địch Thiểu Phong nghi ngờ:
"Giờ còn có người đặt tên tầm thường vậy sao! Có trình độ đấy!"
Tần Tiểu Vũ nhất thời trợn mắt nhìn hắn một cái:
"Tên này không hay sao, dễ nghe lại dễ nhớ."
Tần Vũ không nói, trước đây Hỏa Giáp Trùng Vương bị Tần Tiểu Vũ gọi là Tiểu Hồng, đóa hoa thú lại bị cô gọi là Tiểu Hoa, có thể tưởng tượng sau này khi cô thu phục thú biến dị, dị tộc chắc tất cả đều đặt tên kiểu này.
"Chíp chíp!"
Lúc này Tần Tiểu Vũ đưa tay ra, đóa hoa thú từ chiếc nhẫn trở về hình đóa hoa người, sau đó nhảy lên trên đất, cơ thể nó nhanh chóng biến to.
Bạn cần đăng nhập để bình luận