Sau Tận Thế, Ta Không Ngừng Tiến Hóa

Chương 240 - Trong Bụng Tiểu Hoa

Lúc này Đoá Hoa Thú biến nhỏ lại rơi xuống đỉnh đầu Tần Tiểu Vũ, xen giữa những sợi tóc đen nhánh của cô tựa như một tiểu hoa hồng, Tần Tiểu Vũ sờ sờ tóc mình, chớp mắt, quay ra nhìn Tần Vũ:
“Anh, em có đẹp không?”
Khuôn mặt nhỏ nhắn ngây thơ hoàn hảo cùng vẻ mặt tràn đầy năng lượng của cô gái đều phản ánh sức sống trẻ trung độc đáo ở độ tuổi của cô, Tần Vũ quay đi và nói:
“Bông hoa đó rất quê…”
Ngay lập tức cái miệng nhỏ nhắn của Tần Tiểu Vũ ô lên, vừa gỡ Đoá Hoa Thú xuống, nói:
“Đừng như vậy, anh cũng nói là quê!”
“Chít chít!”
Đoá Hoa Thú có hơi bất mãn nên trở mình, sau đó nó nhảy tới ngón giữa của Tần Tiểu Vũ, tinh tế vươn dây quấn quanh, tiếp đó không nhúc nhích, nhìn qua ngón giữa của Tần Tiểu Vũ, dường như đeo một chiếc nhẫn hình bông hoa đặc biệt, cuối cùng nó cũng làm cho cô hài lòng mà gật đầu.
“Đi thôi.”
Hai người Tần Vũ đi về hướng mà ban nãy Đoá Hoa Thú chỉ, mặt đất của thế giới này toàn bộ đều là nham thạch và bùn đất tạo thành, vô cùng cứng rắn, hơn nữa cả thế giới dù ban ngày hay ban đêm nhưng vẫn u ám, ánh sáng màu đỏ thẫm như máu, nhưng không đến mức là không thấy rõ thứ gì.
“Hoả Giáp Trùng Vương kia đâu?”
Hai người vừa đi vừa cảnh giác với môi trường xung quanh, nơi này chắc hắn có chỗ nguy hiểm mà họ chưa biết, cho nên đành phải cẩn thận một chút, bỗng nhiên Tần Vũ nhớ ra một chuyện gì đó, hắn hỏi.
Tần Tiểu Vũ nghe vậy, cô duỗi ngón tay ra, một ngón tay mảnh khảnh, trắng nõn như ngọc phía trên có Đoá Hoa Thú biến thành chiếc nhẫn, cô vui vẻ nói:
“Ở trong bụng Tiểu Hoa nè!”

“Bụng của Tiểu Hoa lớn lắm! Ta cũng có nhẫn không gian nè!”
Tần Tiểu Vũ khua chân múa tay, cô vô cùng đắc ý.
Bởi vì nhẫn không gian của Tần Vũ là do bên Lâm Phong phục chế mà có, cho nên không có cách nào phục chế lại, chỉ có một chiếc nhẫn không gian, bình thường đều là của Tần Vũ đeo, hiện tại trong bụng của Đoá Hoa Thú chắc hẳn là một thế giới thu nhỏ, thứ này có thể làm việc như nhẫn không gian.
Hơn nữa không gian trong bụng của Đoá Hoa Thú còn cao cấp hơn khoảng không trong nhẫn không gian của Tần Vũ.
Phải nói rằng trong nhẫn không gian không có cách nào chứa được vật thể sống, vì bên trong không có không khí, nhưng Đoá Hoa Thú có thể cất Hoả Giáp Trùng Vương vào trong, điều này chứng minh không gian trong bụng nó không chỉ lớn, mà còn chứa được vật sống!
“Khoan đã, nếu bụng của Đoá Hoa Thú có thể chứa được vật sống, thế chẳng phải bên trong bụng nó trồng thực vật loại rơm rạ sao?”
Trong lòng Tần Vũ khẽ động, đột nhiên hắn nghĩ tới điểm này, khi hắn muốn hỏi Đoá Hoa Thú xem không gian trong bụng nó lớn tới mức nào, thì bỗng nhiên ánh mắt ngưng lại.
“Anh…”
Dĩ nhiên Tần Tiểu Vũ cũng phát hiện ra điều gì đó, Tần Vũ lắc đầu với cô ý bảo, vẫn đi về phía trước như cũ.
Hai bên đường là những gò núi nhỏ, bọn họ đi ở giữa, địa hình nơi đây khá cao, họ liếc mắt một cái là nhìn ra quang cảnh phía trước vài trăm mét, một mảnh đất trống trên mặt đất, có hàng rào kiên cố, ở bên trong hàng rào là một ngôi nhà giản dị được dựng bởi cỏ tranh và cây cối, nơi này dường như là chốn để tụ tập, nhưng vẫn có thể nhìn thấy bên trong có bóng người đi lại, nói chuyện.
“May quá rồi, cuối cùng cũng gặp được người sống!”
Tần Tiểu Vũ vui vẻ nói, thực ra có thể gặp được người sống cũng không phải chuyện ngoài ý muốn, bởi vì có Đoá Hoa Thú đi phía trước chỉ đường, Đoá Hoa Thú sinh ra ở thế giới này, nó biết được ở thế giới nhỏ này chỗ nào có người giống bọn họ là chuyện bình thường.
Tần Vũ và Tần Tiểu Vũ cùng đi đến đến chỗ tập trung kia, khi bọn họ đang đi qua con đường này, bỗng nhiên hai đầu đường có một bóng người nhảy xuống.
Tần Vũ và Tần Tiểu Vũ nhìn họ, sắc mặt không thay đổi.
Chỗ này tổng cộng có năm người, phía trước ba người, phía sau hai người, bởi vì hai bên đều là đồi núi, cho nên con đường này rất hẹp, bọn họ chặn nhóm Tần Vũ ở hai đầu.
Năm người này đều là người, hơn nữa tất cả bọn họ đều là nam giới.
Một chàng trai khoảng hai mươi đứng giữa nhóm ba người chặn phía trước có hơi ngạc nhiên, bởi vì bọn họ xuất hiện đột ngột, đã vậy bao vây hai người họ, nếu là người bình thường đã bị doạ đến mất bình tĩnh từ lâu.
Người đàn ông có làn da ngăm ở giữa kia, ngoại hình rất bình thường, thậm chí là xấu xí, hắn nheo mắt lại:
“Hai người các ngươi là ai?”
Tần Vũ liếc nhìn đám người kia, hắn nói:
“Chúng ta cũng giống như các người thôi, cũng là người bị khe hở của không gian hút vào đây, chúng ta không có ác ý gì?”
Người đàn ông khom lưng, nhỏ gầy bên cạnh người da ngăm đen kia nheo mắt lại, hắn hầm hừ:
“Trong hai ngày mà người đến nơi quỷ quái này hơi bị nhiều nha!”
“Rầm!”
Một chàng trai bên phải trông rất trẻ, trông dáng người cũng khoảng hai mươi mốt hai mươi hai tuổi, tướng mạo bình thường, mặt hắn trông không đứng đắn, ánh mắt hắn nhìn Tần Tiểu Vũ như thiêu đốt, ánh mắt còn tập trung chủ yếu nhìn vào ngực của cô.
Bạn cần đăng nhập để bình luận