Sau Tận Thế, Ta Không Ngừng Tiến Hóa

Chương 458 - Vấn Đề Đồ Ăn

Tiến vào Phi Tuyết Cảnh thật ra là chuyện tốt đối với Tần Vũ, ở đây có thể giúp hắn nhanh chóng trở nên mạnh mẽ hơn!
Tần Vũ nhìn trời, lúc này màn đêm đang đến rất nhanh, tuyết càng ngày càng dày đặc, Tần Vũ nói với Tấn Tiểu Vũ:
“Nghỉ ngơi trước một đêm đã.”
"Ừm."
Tần Tiểu Vũ khẽ gật đầu.
Hai người Tần Vũ tiến vào một tòa nhà bên cạnh, họ vào phòng, khóa kĩ cửa tầng một, sau đi thẳng vào một phòng ở tầng hai.
Nơi này dường như là không gian sống của ai đó. Căn phòng rất rộng rãi, được cải tạo tốt, nhưng khi tận thế đến, căn phòng dường như được vô số người ghé thăm, trong phòng rất bừa bộn.
Tần Vũ và Tấn Tiểu Vũ cùng hợp sức, nhanh chóng dọn dẹp nơi này.
Ở vùng lạnh thường trời tối rất nhanh nên sau một lúc thì bên ngoài gần như tối mịt, trong phòng có đèn nhưng không có điện nên mấy cái đèn cũng chỉ là đồ trang trí.
Tần Vũ lấy ra một mảnh gỗ từ Hoa Đoá Thú trong không gian thứ nguyên rồi dùng dao cắt nó thành nhiều mảnh, sau đó đặt chúng xuống một chỗ trên đất để mồi lửa .
.
Những vật liệu bằng gỗ này đều được họ thu thập từ lâu, hai người Tần Vũ thường xuyên đi dã ngoại nên chuẩn bị không ít bó củi.
Hai người ngồi bên đống lửa, ánh lửa chiếu vào khuôn mặt Tần Tiểu Vũ lộ ra một vẻ đẹp mơ hồ.
Tần Tiểu Vũ không kiên nhẫn nói:
"Anh, ta đói."
Tần Vũ mỉm cười:
"Ta cũng đói rồi, ăn thôi."
Tần Vũ mở ra không gian giới chỉ, sắc mặt lập tức có chút khó chịu. Tần Tiểu Vũ thấy thế thì nghi hoặc nói:
"Sao vậy?"
Tần Vũ lấy đồ ăn ra, cười khổ nói:
"Đồ ăn trong không gian không còn nhiều, ước chừng không đủ cho chúng ta ăn hai ngày nữa."
"A?"
Tần Tiểu Vũ lập tức chớp mắt, lúc trước dù là tận thế nhưng thức ăn của họ vẫn vô cùng dồi dào, không bao giờ phải chịu đói, nhưng giờ thực sự không ngờ mình lại rơi vào hoàn cảnh khó khăn không có lương thực thế này.
Tần Vũ có chút bất đắc dĩ. Trước đây họ ăn uống đầy đủ vì hay đi bổ sung lương thực thường xuyên, nhưng cách đây một thời gian Tần Tiểu Vũ bị bệnh, Tần Vũ không có tâm trạng suy nghĩ gì cả, ngay cả khi tiến vào Tỏa Linh Tháp cũng quên không nhờ thành Thiên Mông chuẩn bị đầy đủ đồ ăn cho mình mà đã lập tức đi Tả Linh Tháp.
Bình thường Tần Vũ chắc chắn sẽ không phạm phải sai lầm như này, nhưng quan tâm quá sẽ bị loạn.
“Ăn đi, ăn đi, nếu hết đồ ăn thì đi tìm lại.”
Tần Vũ bảo, dù sao thì với khả năng của mình, hai người vẫn không tin mình sẽ chết đói ở đây.
"Ừm."
Tần Tiểu Vũ dùng sức gật đầu.
Nhưng thực tế là cả hắn và Tần Tiểu Vũ lâu rồi vẫn chưa ăn gì, đặc biệt là Tần Tiểu Vũ đã ba bốn ngày không ăn, nếu không phải hắn là tiến hóa giả đã sớm đói bụng rồi, ngay cả việc đi lại cũng khó khăn.
Tần Vũ lấy ra hai túi mì ăn liền trộn đều, còn xa xỉ bỏ thêm hai túi ruột hun khói vào bên trong.
Khi mùi thơm của mì gói lan ra, miệng Tần Tiểu Vũ đã đầy nước bọt.
Tần Vũ cuốn một sợi mì tôm bốc khói hầm hập cho vào miệng, có cảm giác còn mong cầu gì hơn, đầu óc căng thẳng mấy ngày qua bấy giờ cũng nhẹ nhõm hơn đôi chút.
Nhưng đột nhiên ánh mắt Tần Vũ trở nên lạnh lùng, hắn nhìn về phía chiếc tủ trong phòng, lạnh lùng nói:
“Ai ở trong đó, mau lập tức bước ra ngoài !”
“Có người?”
Tần Tiểu Vũ kinh hãi. Cô lập tức hướng ánh mắt về phía tủ quần áo. Cô không hề mảy may có chút cảm giác là có người ở đó, lỡ như đối phương có ý đồ xấu thật không biết phải làm sao?
Kẻ đó núp dưới mí mắt của cô và Tần Vũ lâu như vậy không bị phát hiện, có thể đoán được đối phương tuyệt đối không phải là người tầm thường.
Nghe Tần Vũ mắng nhưng chiếc tủ quần áo kia không hề phản ứng, nó hoàn toàn im lặng, không vang lên chút động tĩnh gì.
Tần Vũ biết rõ cảm giác của mình không sai, trong tủ quần áo kia vừa rồi lọt ra một dấu vết nhân khí bị Tần Vũ phát hiện được.
Tần Vũ chậm rãi đứng dậy, hắn lấy Huyết Diễm Thương trong không gian giới chỉ ra, chậm rãi tiến tới tủ quần áo, Tần Tiểu Vũ cũng từ dưới đất đứng dậy, chuẩn bị tiếp viện cho Tần Vũ bất cứ lúc nào.
Tần Vũ dùng ngọn giáo dài từ từ mở tủ, hắn choáng váng khi thấy cảnh tượng trong tủ quần áo.
Đúng như hắn dự đoán, trong tủ quần áo này quả thực đang giấu một người, nói chính xác hơn là một cậu bé.
Là một cậu bé khoảng mười một mười hai tuổi. Cậu nhóc đang run rẩy ở một góc hiu quạnh trong tủ quần áo. Vừa thấy ánh mắt lạnh lùng của Tần Vũ, hắn sợ đến mức toàn thân run rẩy, dùng hết sức lực để di chuyển. Cậu nhóc càng ngày càng lùi lại, nhưng lưng đã chạm tới tấm gỗ nên không còn nơi nào để trốn.
Ánh mắt sợ hãi của cậu bé khiến cơn băng giá trong mắt Tần Vũ dần dần tan biến, khi thấy cậu bé ấy, anh như thấy chính mình đang ở trong tình thế không có một ai bảo vệ mình, nếu gặp nguy hiểm chỉ biết run rẩy vì sợ hãi.
“Là một đứa trẻ.”
Tần Tiểu Vũ cũng đi tới, thấy đứa nhỏ thì thả lỏng giọng điệu, vô cùng khó hiểu:
"Sao đứa nhỏ này lại ở đây? Hơn nữa chỉ có một mình."
Bạn cần đăng nhập để bình luận