Sau Tận Thế, Ta Không Ngừng Tiến Hóa

Chương 492 - Bức Tranh

Lúc này mặc dù cách khoảng cách giữa họ không ngắn, nhưng thân là tiến hóa giả, nhưng thị lực họ rất tốt, từ tầng hai có thể thấy rõ ràng hai bức tranh trên tay Mao Đại Bàn.
Tần Tiểu Vũ vốn không dám chắc hai người trên bức tranh có phải họ hay không, bởi vì ngũ quan của của một người trong tranh có hơi vặn vẹo...Giống như là người vẽ tranh không có căn cứ nào mà vẽ ra vậy.
Còn bức tranh còn lại thì vẽ có chín phần giống Tần Tiểu Vũ, đây mới là lý do Tần Tiểu Vũ có thể đoán được bức tranh vẽ ngũ quan vặn vẹo đó là Tần Vũ...
Khóe miệng Tần Vũ có chút co giật nhìn hai bức tranh, tại sao chỉ có mỗi bức tranh vẽ hắn là nhìn không giống người không giống quỷ, có lẽ đối phương khi đó chỉ chú ý tới Tần Tiểu Vũ, sau đó tùy tiện liếc nhìn hắn một cái, cuối cùng chỉ có thể dựa vào trí nhớ vẽ loạn xạ.
Nhưng trong lòng Tần Vũ, Tần Tiểu Vũ nhưng càng thêm nghi ngờ, họ vốn không biết mình bị để mắt tới lsuc nào, hơn nữa đối phương tìm họ muốn làm gì?
Mao Đại Bàn cầm bức tranh nói:
"Phát hiện hai người họ lập tức thông báo cho chúng ta..."
Thấy Bành Phàm, Tạ Thụy cũng đứng bất động bất động, Mao Đại Bàn nhíu mày, sắc mặt lạnh xuống:
"Còn ngớ ra đó làm gì? Mau chọn năm người mập mạp ra đây cho ta, ta không tốn thời gian với các ngươi đâu."
Tạ Thụy Bành Phàm hai mắt nhìn nhau, họ cũng nhìn thấu vẻ kinh hãi trong mắt nhau, hai người trên bức tranh đó một người không phải thiếu nữ trong ba người hôm nay mới vừa gia nhập họ sao?
Nhìn kỹ một chút, bức tranh ngũ quan trộng có hơi vặn vẹo thuận theo nhìn loáng thoáng không phải chính là người trẻ tuổi cầm đầu ba người tên là Tần Vũ sao?
Tạ Thụy và Bành Phàm cũng có chút ngây dại, lại có chuyện trùng hợp như vậy sao?
Mao Đại Bàn thấy sắc mặt họ biến đổi liên lục, không nhịn được nữa đứng lên:
"Các ngươi hôm nay ăn gan hùm mật gấu à? Dám mè nheo trước mặt Bàn Gia?"
Tạ Thụy ho khan một tiếng, hắn thận trọng nói:
"Cái này...Có thể hỏi một chút tại sao Ác Lang đại nhân muốn tìm hai người trên bức tranh không?"
Lông mập mạp nghe vậy có chút nghi ngờ:
"Các ngươi...Chẳng lẽ ra đã thấy họ?"
Sắc mặt Tạ Thụy và Bành Phàm cũng có hơi giật, đám người Mao Đại Bàn tìm hai người Tần Vũ rõ ràng không hề có ý tốt, hơn nữa giữa họ vốn là có thù, bán đứng hai người Tần Vũ sẽ khiến cho Tạ Thụy, Bành Phàm cảm thấy mình cũng biến thành loại người cặn bã như bọn chúng, trong lúc nhất thời họ có chút do dự.
Mặc dù hai người Tạ Thụy, Bành Phàm không nói gì, nhưng sắc mặt họ đều đã khiến cho Mao Đại Bàn phát hiện ra chỗ kì lạ, hắn lập tức có chút kích động, lộ ra một nụ cười châm biếm hiếm thấy trên mặt, hắn hết sức hiền hòa nói:
"Yên tâm đi, lão đại chúng ta tìm họ chẳng chỉ muốn thấy mặt một lần, sẽ không làm thương tổn họ."
"Hơn nữa..."
Mao Đại Bàn nghĩ tới nếu như mình có thể tìm được hai người lão đại nhất định sẽ khen thưởng hắn thật lớn, hắn càng thêm hưng phấn:
"Nếu như ngươi nói cho chúng ta họ ở đâu, sẽ có thưởng, từ nay về sau phí bảo kê của các ngươi đều có thể được miễn, thậm chí ở doanh trại Ác Lang có thể bảo vệ cho các ngươi, giúp các ngươi sinh sống tốt hơn!"
Lời này vừa nói ra Tạ Thụy, Bành Phàm cũng không khỏi động lòng, họ sinh tồn ở đây uy hiếp lớn nhất không phải là tang thi thú biến dị, mà là thức ăn, thức ăn vốn cũng không nhiều, họ mỗi lần tìm được thức ăn còn phải nộp lên một số lượng lớn cho các Ác Lang, nếu như có thể bớt đi phần này, họ hoàn toàn có thể sinh tồn tốt hơn!
Nhưng Tạ Thụy, Bành Phàm trong lòng vẫn đang suy nghĩ, nói thế nào đi nữa đám người Tần Vũ hôm nay đã gia nhập doanh trại của họ, đã là người của mình, vì lấy lòng đám Ác Lang sẽ phải bán đứng họ, sẽ khiến họ cảm thấy trong lòng áy náy.
Dù là Tạ Thụy hay là Bành Phàm đều không phải người giỏi che giấu cảm xúc bản thân, lúc này Mao Đại Bàn đã có thể xác định, hai người Tạ Thụy, Bành Phàm khẳng định đã gặp được hai người trên bức tranh, nói không chừng còn ở ngay chỗ này của họ!
"Làm sao? Các ngươi còn muốn giấu giếm chúng ta sao?"
Mao Đại Bàn lạnh giọng nói:
"Hôm nay trở về ta sẽ bẩm báo lão đại, các ngươi chuẩn bị trở thành lương thực qua mùa đông của bọn ta đi!"
Lời này làm cho trong lòng Tạ Thụy, Bành Phàm rét một cái, doanh trại Ác Lang chắc chắn có thể làm ra chuyện này, mỗi người trong số họ đều là ác ma ăn thịt người.
Ở sau lưng Bành Phàm, một người đàn bà cắn răng nói:
"Thủ lĩnh, chúng ta và họ không quen biết, không cần phải bỏ mạng vì họ, huống hồ gì..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận