Sau Tận Thế, Ta Không Ngừng Tiến Hóa

Chương 394 - Lời Xin Lỗi

Mà Triệu Hưng Thụy vẻ mặt đau khổ, hắn ta khuyên can nói:
“Không thì…lão Lý ngươi xin lỗi đi, đây… đây cũng không phải chuyện to tát gì, cái hắn muốn chỉ là vào bảo khố chọn bảo vật, còn có vào trong cái khu di tích, đáp ứng hắn là được rồi mà… nói không chừng hắn sẽ trực tiếp chết trong cái khu di tích đó.”
Triệu Hưng Thụy cũng không còn cách nào khác, mười đại chiến thần hầu như đã bị tiêu diệt hoàn toàn, trong tình huống này Tần Vũ muốn lấy đầu của họ thật sự không khó, hắn ta vì để giữ mạng cũng chỉ đành cúi đầu, trong lòng hắn ta cũng mắng cha con Khổng Định Quốc một trận, chọc ai không chọc cứ nhất định phải chọc một kẻ biến thái không biết nhảy ra từ đâu, không phải là tìm chết sao?
Lý Hồng Minh siết chặt nắm đấm kêu răng rắc, hắn ta vùng vẫy vô cùng, không xin lỗi và không đáp ứng mọi yêu cầu của Tần Vũ thì sẽ chết, nhưng nếu xin lỗi Tần Vũ trước mặt mọi người…mặt mũi của hắn ta biết để ở đâu?
Tần Vũ cũng không nói nhiều nữa, hắn và bản sao đồng thời giơ thương đâm về phía Chu Ngọc và Viên Cao đã mất đi sức chiến đấu, Lý Hồng Minh cuối cùng sụp đổ, hắn ta hét lớn nói:
“Dừng tay…là ta sai rồi, là…chúng ta sai rồi…ngươi…yêu cầu của ngươi…chúng…chúng ta…”
Lý Hồng Minh vẻ mặt xấu hổ vô cùng, hắn ta chưa bao giờ nghĩ tới sẽ bị một người ép đến mức này.
Tất cả mọi người của thành phố Thiên Mông thấy cảnh này đều đồng cảm sâu sắc, họ từng người từng người một đều mất hứng, chán nản cùng với bối rối vô cùng, họ vẫn luôn cảm thấy mình và thành phố Thiên Mông của mình là thế lực mạnh mẽ hiếm có trên thế giới này, sau này sẽ trở thành thế lực nổi danh toàn thế giới, trở thành thánh địa trong lòng vô số con người, tất cả vinh quang đều được ban cho.
Nhưng hôm nay, lại có một người tàn nhẫn mà phá vỡ tất cả những điều này, ở trên người của người này họ cảm nhận được sự nhỏ bé, yếu đuối của mình.
Ngay lúc này, một giọng nói lạnh lùng vang lên bên tai tất cả mọi người:
“Xin lỗi, ta về muộn rồi.”
Không biết lúc nào, ở bên cạnh Lý Hồng Minh, có hai bóng người đột nhiên xuất hiện, trong đó một người có dảng vẻ khoảng chừng hai mươi lăm hai mươi sáu tuổi, dung mạo bình thường, thuộc kiểu loại người vứt trong đám người cũng không tìm thấy được.
Nhưng Tần Vũ lại nhìn hắn ta nhiều thêm hai cái:
“Vừa rồi họ đột nhiên xuất hiện...là năng lực không gian sao? Hắn ta chính Phó Nghĩa xếp thứ tư trong mười đại chiến thần của thành phố Thiên Mông có năng lực không gian?”
Bên cạnh Phó Nghĩa là một nam thanh niên lạnh nhạt tầm hai mươi tuổi, dung mạo hắn ta khá anh tuấn, chỉ là cả khuôn mặt tràn ngập sự lãnh đạm, ngay cả nhiệt độ không khí xung quanh hắn ta cũng giảm xuống, hắn ta mặc quần áo màu đen, giống như một vị thần chết đang bước đi trong bóng tối.
Không cần phải nói nhiều, người nam thanh niên này chính là Tu La người đứng đầu trong mười vị đại chiến thần.
Trong lòng Tần Vũ khen ngợi, Tu La này không hổ danh là người đứng đầu trong mười vị đại chiến thần, cách khoảng cách xa như vậy, hắn cũng có thể cảm nhận được sát khi kinh người trên người Tu La, có thể tượng tượng được thực lực của hắn ta tuyệt đối không phải các chiến thần khác có thể so sánh được, Tần Vũ chỉ cảm nhận được khí thế của Tu La là đã có thể phán đoán chính xác vị trí người đứng đầu mười vị đại chiến thần là hoàn toàn xứng đáng.
“Ngươi...các ngươi, cuối cùng cũng trở về rồi.”
Lúc này, Lý Hồng Minh thật sự cảm thấy kích động đến muốn rơi nước mắt.
Mà khi thấy Tu La và Phó Nghĩa trở về, Triệu Hưng Thụy, Khổng Định Quốc đều thở phào nhẹ nhõm một hơi, dù thế nào đi nữa, tạm thời họ có vẻ đã an toàn rồi.
Phó Nghĩa thấy các chiến thần đang nằm khắp trên mặt đất, không khỏi ngạc nhiên.
Phó Nghĩa phản ứng lại búng ngón tay một cái, vẻ mặt của Tần Vũ đột nhiên hơi thay đổi, hắn và bản sao đồng thời đâm về phía Chu Ngọc và Viên Cao đang nằm trên mặt đất, nhưng họ lại đâm vào không trung, bởi vì Chu Ngọc và Viên Cao đều đột nhiên biến mất không có căn cứ, xuất hiện phía trước Phó Nghĩa cách đó không xa.
Không gian méo mó, Đổng Khinh Viêm ngã trên mặt đất ở phía bên kia và Tống Tinh vẫn còn đứng yên đều biến mất trong không khí, sau đó xuất hiện bên cạnh Phó Nghĩa.
Phó Nghĩa cười đắc ý nói:
“Bây giờ thì tốt rồi, huynh đệ Tu La ngươi có thể không cần ngần ngại mà ra tay rồi.”
Tu La khẽ gật đầu, đi về phía trung tâm quảng trường, mỗi một bước hắn ta bước đi, mặt đất giống như đều bị cắt bởi những lưỡi dao vô hình, nứt ra từng lỗ hổng, khí thế kinh người vô cùng.
Sắc mặt Tần Vũ hơi thay đổi sau đó khôi phục bình thường, hắn hừ lạnh một tiếng, có chút không vui, năng lực không gian của Phó Nghĩa này chắc là dịch chuyển tức thời, thế nhưng lại cứu đám người Đổng Khinh Viêm đi ngay dưới mí mắt hắn, nhưng những người này đã mất đi sự uy hiếp, cứu hay không cứu cũng không quan trọng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận