Sau Tận Thế, Ta Không Ngừng Tiến Hóa

Chương 493 - Hận Thù

Tạ Thụy, Bành Phàm hít sâu một hơi, rốt cuộc hạ quyết tâm, họ cũng chỉ vì chút lương tri vô hình trong lòng mà nghĩ đến chuyện không bán đứng đám Tần Vũ, thế nhưng ngưuòi đàn bà nói đúng, họ và đám người Tần Vũ căn bản không có nhiều giao tình, không nộp mạng vi họ được, huống chi Mao Đại Bàn cũng nói, chỉ cần giao ra hai người Tần Vũ là có thể loại bỏ phí bảo kê sau này cho họ, đây chính là cám dỗ to lớn nhất đối với họ.
Bành Phàm cắn răng nói:
"Người...Người các ngươi tìm đang ở ngay đây..."
Lời còn chưa dứt, tất cả mọi người đều ngây ngẩn, họ chỉ cảm thấy trước người có một cơn gió thổi qua, tờ giấy trong tay Mao Đại Bàn đã bị cuốn đi.
Một giọng nhàn nhạt nói:
"Sao lão đại các ngươi phải tìm bọn ta?"
Chẳng biết lúc nào, một người thiếu niên đã xuất hiện ở không xa trên đường phố, trong tay hắn đang cầm bức tranh.
Mao Đại Bàn vừa giận vừa sợ, đối phương lại có thể dễ dàng cướp đi tờ giấy trên tay hắn ta, há chẳng phải đối phương vừa muốn hắn nộp mạng hắn đã chết rồi sao?
Mao Đại Bàn cặp mắt trở nên lạnh như băng, lạnh lùng nói:
"Ngươi là ai ?"
Tần Vũ có chút bất đắc dĩ gãi đầu một cái, nhìn bức họa vẽ mình nói:
"Tại sao các ngươi hết lần này đến lần khác đều vẽ mặt mũi ta hỏng hết thế? Ta đứng trước mặt các ngươi cũng không nhận ra ta."
Mà lúc này Tần Tiểu Vũ, Phùng Tử Kiệt cũng từ trên lầu đi xuống, sau khi Mao Đại Bàn thấy Tần Tiểu Vũ nhất thời mừng rỡ:
"Ngươi...Ngươi...Không ngờ ta lại tìm được các ngươi trước, ha ha, lúc này ta nổi bật nhất rồi!"
Hai người trên bức tranh một người là Tần Vũ một người là Tần Tiểu Vũ, Tần Vũ bị vẽ hết sức thê thảm, ở loại thảm mà không ai nhận ra, mà Tần Tiểu Vũ thì được vẽ có chín phần giống nhau, cho nên Mao Đại Bàn lập tức nhận ra hóa ra Tần Vũ là người còn lại trên bức tranh.
"Các ngươi...Các ngươi làm sao..."
Tạ Thụy, Bành Phàm có chút kinh ngạc, họ không ngờ bọn Tần Vũ lại mình chủ động đi ra, họ cảm thấy có chút xấu hổ, không dám nhìn sắc mặt Tần Vũ, Tần Tiểu Vũ.
Trên thực tế Tần Vũ không để ý họ, đối với Tạ Thụy, Bành Phàm sắp khai ra Tần Vũ, trong lòng họ cũng không có cảm giác gì, cũng không có cảm thấy làm như vậy không đúng chỗ nào, mới vừa quen mà thôi, đối phương có thể không khai ngay ra họ đã khiến hắn ngạc nhiên rồi.
Tần Vũ nhìn Mao Đại Bàn nói:
"Lão đại các ngươi là ai? Vì sao phải tìm bọn ta?"

Ánh mắt Mao Đại Bàn nhìn Tần Vũ, Tần Tiểu Vũ vô cùng nóng bỏng nói:
"Lão đại chúng ta đương nhiên thủ lĩnh của doanh trại Ác Lang, mục đích hắn tìm các ngươi chúng ta không biết, nhưng các ngươi cùng ta trở về, là có thể biết ngay thôi."
"Được, chúng ta sẽ đi một chuyến."
Tần Vũ gật đầu một cái, hắn lại rất tò mò bản thân mới đến tỉnh Tuyết Phi chưa bao lâu, hẳn không xuất hiện cùng địa bàn với Ác Lang mới đúng, nhưng đối phương nhưng vẽ tranh để đi tìm họ, không khỏi khiến hắn cảm thấy ngạc nhiên, cho nên hắn quyết định đi xem một chút.
Nghe được lời của Tần Vũ, Mao Đại Bàn nở một nụ cười, vừa rồi Tần Vũ lộ tay hắn ta có thể biết Tần Vũ là tiến hóa giả một thực lực không kém, nếu đối phương sẵn sàng chủ động cùng hắn trở về đã bớt đi nhiều phiền phức.
"Nhưng..."
Tần Vũ ánh mắt nhưng thoáng qua vẻ lãnh lẽo:
"Không phải đi cùng ngươi!"
"Cái gì?"
Mao Đại Bàn đột nhiên con ngươi co rút, một cảm giác uy hiếp ập tới trên đầu, không chờ hắn kịp phản ứng, một bàn tay đã đặt trên đầu hắn.
Mao Đại Bàn khua tay đánh về phía Tần Vũ, nhưng nắm đấm của hắn vừa vung lên, một cánh tay khác của Tần Vũ đã nắm đầu bàn tay hắn, rồi sau đó dùng sức bóp một cái.
"Răng rắc!"
Mao Đại Bàn chỉ cảm thấy một cảm giác đau nhức truyền tới, toàn bộ cú đấm của hắn bị bóp nát bấy, hắn đau đến mức kêu lên.
"Vút!"
Tần Vũ hất tay một cái, Mao Đại Bàn đã bay vụt ra ngoài, nặng nề đập rơi trên mặt đất.
Mao Đại Bàn định bò lên từ trên đất, hắn mới vừa ngẩng đầu một cái, nhìn thấy một tấm khuôn mặt nhỏ nhắn vốn thanh tú bây giờ lại đầy vẻ dữ tợn, giống như là chỉ tiếc không thể băm vằm hắn thành trăm mảnh.
"Ừm...Là ngươi?"
Mao Đại Bàn trán rịn ra từng giọt mồ hôi lạnh bởi vì xương tay bị Tần Vũ bóp nát, hắn thấy người cúi đầu lạnh lùng đe dọa nhìn hắn, hắn sửng sốt một chút.
Phùng Tử Kiệt cắn răng nghiến lợi, đôi con ngươi đen nhánh lúc này lại tràn đầy hận thù, giọng hắn đã có chút khàn khàn:
"Ngươi...Ngươi cái tên cặn bã này, ta nhất định phải đem ngươi...Bằm thành trăm mảnh!"
Mao Đại Bàn chạm tới cặp mắt tràn đầy lửa hận của Phùng Tử Kiệt, hắn run một cái, hắn nhận ra đứa trẻ này, khoảng nửa tháng trước hắn dẫn người đi bắt người sốgn sót, trong đó có Phùng Tử Kiệt và cha mẹ hắn.
Đối với những người bình thường này, bọn Ác Lang họ đương nhiên là chọn cách làm giết ăn thịt tàn nhẫn, hơn nữa Mao Đại Bàn hết sức biến thái, hắn ta giết chết ba mẹ Phùng Tử Kiệt trước mặt hắn, Phùng Tử Kiệt bởi vì không thể chấp nhận việc ba mẹ mình bị giết hại tàn nhẫn như gia súc, cảnh tàn khốc này kích thích hắn ngất xỉu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận