Sau Tận Thế, Ta Không Ngừng Tiến Hóa

Chương 298 - Tổ Ong Bắp Cày

"Grừ!"
Một con hổ dài ba mét bị đám Thực Thi Trùng vướng chân ngã xuống, chỉ trong tích tắc sau đó cơ thể của nó đã bị đám trùng trắng kia nuốt trọn. con hổ lập tức phát ra tiếng kêu tuyệt vọng, chưa đầy mấy giây, thịt thối trên người còn hổ đã biến mất, cuối cùng chỉ còn lại mọt bộ xương màu trắng. Có lẽ đám Thực Thi Trùng này không kén ăn, ngay cả xương của con hổ còn sót lại cũng bị chúng nó nuốt sạch, chớp mắt một cái thì cả cái khung xương cũng biến mất.
Cảnh tượng này khiến đám người đang xem không khỏi hít một ngụm khí lạnh, đám Thực Thi Trùng cũng quá hung tàn rồi, con hổ lớn như vậy mà cũng bị bọn chúng nuốt trọn sạch sẽ.

Tất cả mọi người không dám thở, vì sợ thu hút sự chú ý của chúng.
Cũng may những con trùng thi này có vẻ sẽ không ngóc đầu lên, hình như chúng đang đuổi theo con mồi, cho nên chúng không chú ý đến người ở trên cây, chúng cuốn từng thứ dưới tán cây, từ từ chẳng còn gì nữa.
Một lúc sau mọi người trèo xuống khỏi cây, có vài tiến hóa giả nhát gan còn không đứng được vững.
"Đáng sợ thật...Cũng may là không gặp phải nguy hiểm."
Tất cả mọi người là vui mừng nói, đội ngũ đi tiếp, nhưng có vẻ như lần này nữ thần may mắn không độ bọn họ, lần này thì họ gặp phải nguy hiểm thật.
Càng đi về phía trước, cây đại thụ trong rừng lại càng to, tất cả đều cao khoảng hơn mười mét, nhìn qua khe hở giữa những tán lá mọi người có thể thấy đã rất gần nơi có khói, đã sắp đến đích rồi.
Đội ngũ tiếp tục đi thêm một đoạn nữa, một loạt âm thanh vù vù truyền vào tai mọi người.
Khu rừng bị bóng tối bao phủ do bị những tán cây lớn che ánh sáng, nhưng thị lực của tiến hóa giả đều rất tốt, khi bọn họ nhìn về nơi phát ra âm thanh cũng không thể không bất ngờ.
Phía trước có một cây to cao gần bao mươi mét, cây đại thụ này cành lá tản ra, giống như là một cái ô lớn, ở trên cây đại thụ dường như có treo thứ gì đó. Nhìn kỹ lại, trên thân cây treo một quả bóng to bằng tòa nhà bốn tầng.
Trên quả bóng này có rất nhiều lỗ thủng, trong lỗ thủng này là từng con ong bắp cày ra ra vào vào, nhưng những con ong bắp cày này đều có kích thước bằng một cái chậu rửa mặt, khiến người ta chỉ nhìn thôi da đầu cũng phải tê dại.
Quả cầu này chính là một cái tổ ong bắp cày to!
Kim Tắc Thiên thấp giọng:
"Mọi người mau lui về phía sau, không nên trêu chọc bọn chúng."
Rất hiển nhiên, những con ong bắp cày to lớn này không thể đụng tới, mọi người không muốn đụng tới những con ong này chủ động tới làm phiền họ.
"Vo ve vo ve!"
Những con ong bắp cày to lớn như được được ra lệnh, ánh mắt tất cả bọn chúng đều dừng lại ở đội ngũ của Tần Vũ, rồi sau đó hàng loạt tiếng đập cánh, từng con ong bắp cày đều bay hết về phía họ, trong tổ ong còn có thêm ong bắp cày bay ra.
"Giải quyết bọn chúng!"
Thấy cảnh này Lý Nguy hét lớn, lúc này đã không thể chạy trốn, chưa nói tới việc họ có thể chạy thoát những con ong bắp cày này hay không, nếu như chạy lung tung có khi còn gặp phải nguy hiểm khác nữa, cho nên chi bằng đại chiến một trận, chỉ cần tiêu diệt những con ong này xong là họ có thể đạt được mục đích!
Những con ong này dù nhìn chúng đáng sợ, to như cái chậu rửa mặt, nhưng vì kích thước to lớn nên số lượng ong trong tổ chắc chắn cũng có hạn, bọn họ có hơn một trăm tiến hóa giả ở đây, giải quyết hết bọn chúng vốn không phải vấn đề.
"Vo ve!"
Một con ong bắp cày bay đến trước mặt Kim Tắc Thiên, một cái đuôi có kim dài hai mét lóe lên ánh sáng đen đâm thẳng vào ngực Kim Tắc Thiên.
"Tự tìm cái chết!"
Kim Tắc Thiên quát, một cú đấm được bao phủ bởi bẫy rập kim loại, mạnh mẽ đấm con ong ra.
"Bang!"
Con ong bắp cày to bằng chậu rửa mặt bị Kim Tắc Thiên đấm một cú nát thịt.
Nhưng khi Kim Tắc Thiên giết chết một con ong bắp cày to, vài trăm con ong khác giống như bị kích thích vậy, từng con ong như nổ tung, một tổ ong vỗ cánh bay thẳng về phía mọi người.
Kim Tắc Thiên cũng là bị khí thế của mấy ong con này dọa sợ, hắn vội vàng nói:
"Mọi người cùng nhau tiến lên!"
Lúc này Tần Vũ đã là vượt ra khỏi đoàn người, hắn thấy rõ ràng không thể kéo dài được nữa, lúc này nói không chừng đám người Minh Linh đã chạy đến chỗ còn thuyền to rồi.
"Xuy xuy xuy!"
Ba con ong bắp cày ngay lập tức bay tới phía Tần Vũ, Tần Vũ rút thương ra nhanh như gió, trong nháy mắt bắn ra ba phát, đâm thủng ba con ong bắp cày.
Tần Tiểu Vũ cũng cầm một thanh cương đao, chém hai con ong bắp cày thành hai khúc.
"Bang bang bang!"
Lâm Phong quơ nắm đấm, từng cú đấm ném không khí lại, đập trúng lũ ong bắp cày, đấm rơi chúng trên đất.
Đám người Cao Kiêu, Lục Vân, Dương Cảnh Lăng, Kim Tắc Thiên chủ động xung phong lên trước, mọi người thấy vậy cũng sốc lại tinh thần, rối rít nghênh đón những con ong bắp cày to lớn này, dẫu sao đều là tiến hóa giả, sức chiến đấu của những con ong này cũng không mạnh, thời gian nháy con mắt đã hơn hai mươi con ong bị hạ gục.
Bạn cần đăng nhập để bình luận