Sau Tận Thế, Ta Không Ngừng Tiến Hóa

Chương 236 - Không Gian Hư Vô

Nếu như Hoa Đóa Thú không mang theo hai người, nhất định có thể bay nhanh hơn loạn lưu không gian, điểm chết người nhất là ở trong loạn lưu không gian, năng lực không gian của Hoa Đóa Thú bị ảnh hưởng đến, mấy chiêu thức như thuấn di hay xé mở vết rách đều không dùng được.
Tần Vũ cắn răng, hắn phóng độc của Tiểu Dung ra, tạo thành một tấm chắn sương mù màu trắng, nghênh đón loạn lưu không gian đang cuốn tới kia.
“Vù ù!”
Nhưng mà loạn lưu không gian cuốn một cái, làn sương mù màu trắng kia liền tan ra như mây khói, Tần Vũ thấy vậy thì thay đổi sắc mặt, độc của Tiểu Dung còn không thể ngăn cản cái loạn lưu không gian này được một giây, khó có thể tưởng tượng nếu như bị loạn lưu không gian cuốn vào sẽ có kết cục gì.
Mà ở trong hư vô không gian này, Tần Vũ, Tần Tiểu Vũ đều không làm được gì, chỉ có thể gửi gắm hi vọng cho Hoa Đóa Thú.
“Chít chít chít chít!”
Dường như Hoa Đóa Thú cũng nhận ra loạn lưu không gian đang dần đến gần ở sau lưng, nó rùng mình một cái, nó biết rõ nếu như bị loạn lưu không gian cuốn vào sẽ có kết cục gì.
Trong đôi mắt nhỏ đen nhánh của Hoa Đóa Thú lóe ra quang mang, trở nên kiên định, chuyện xảy ra khiến Tần Vũ, Tần Tiểu Vũ giật mình, Hoa Đóa Thú há to miệng, lộ ra hàm răng sắc nhọn.
“Két két!”
Hoa Đóa Thú đột nhiên vươn đầu ra, cắn một cái về hư không phía trước, chuyện thần kỳ xảy ra, rõ ràng trước nó không có cái gì, nhưng lại như cắn được thứ gì cứng rắn.
“Kẽo kẹt! Kẽo kẹt!”
Hoa Đóa Thú hung hãn lắc đầu, giống như cá xấu đang cắn xé con mồi của mình, sau đó hai người Tần Vũ giật mình nhìn thấy hư không kia vỡ vụn ra như pha lê, bị xé ra một vết nứt nho nhỏ.
Vốn dĩ ở trong kẽ hở không gian, lại do có liên quan đến loạn lưu không gian, các loại thuấn di xuyên qua không gian đều mất đi tác dụng, chứ nói gì là muốn mở ra một vết nứt không gian, thế nhưng Hoa Đóa Thú vậy mà lại hung hãn dùng miệng cắn ra một khe nứt, thật sự là kinh khủng!
Tần Vũ nhớ lại vừa rồi Tuyệt Không gọi Hoa Đóa Thú, hình như là Phệ Giới Hoa, Tần Vũ cảm thấy có thể mình đã thu phục được một con dị thú ghê gớm.
“Chít chít!”
Mặc dù Hoa Đóa Thú cắn ra một khe hở không gian nhỏ, nhưng cái miệng đầy răng nanh của nó lại đầm đìa máu me, nó vẫn chỉ là dị thú hệ thực vật cấp 1, trình độ tiến hóa còn rất thấp, dùng răng cắn xé không gian thì bản thân nó cũng phải nhận lấy tổn thương không nhỏ.
Mặc dù xé ra được một vết nứt không gian, nhưng vết nứt không gian này dài chưa đến nửa thước, nhìn thế nào bọn họ cũng như không chui qua nổi, ở phía sau thì loạn lưu không gian đã sắp nuốt chửng bọn họ, Hoa Đóa Thú không do dự, nó dùng mấy dây leo quấn chặt lấy Tần Vũ, Tần Tiểu Vũ, sau đó đâm đầu về vết nứt không gian.
Chuyện kỳ dị lại xảy ra, lúc đang đến gần vết nứt không gian Hoa Đóa Thú bỗng nhiên không ngừng thu nhỏ lại, mà một đám lực lượng kỳ dị cũng từ trên người nó truyền lên người Tần Vũ, Tần Tiểu Vũ, cơ thể của bọn họ theo đó bắt đầu thu nhỏ.
Vù vù!
Cơ thể hai người và Hoa Đóa Thú biến thành chưa cao đến một thước, Hoa Đóa Thú mang theo bọn họ đâm thẳng vào trong vết nứt không gian, biến mất hoàn toàn khỏi vùng không gian hư vô này, loạn lưu không gian càn quét qua, che mất vết nứt không gian nhỏ bé kia.
Cảm giác chui qua vết nứt không gian cũng không thoải mái gì, hai người Tần Vũ chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, nhưng mà điểm chết người nhất là cảnh tượng trước mắt…
“Đây… Đây là đâu?”
Tần Vũ, Tần Tiểu Vũ đều bị cảnh tượng phía dưới dọa cho ngây người.
Bên dưới là một vùng đồng bằng vô tận, trên mảnh đất bằng phẳng thỉnh thoảng sẽ nổi lên vài ngọn núi.
Trên đồng bằng mọc cỏ, nhưng những cây có này cao cỡ nửa người, đám cỏ này tuyệt đối không phải thực vật bình thường, bởi vì tất cả chúng đều có màu đỏ máu!
“Xào xạc xào xạc!”
Chuyện khiến người ta càng sợ xảy ra, đám cỏ này dường như có sinh mệnh, bọn chúng mắt đầu mềm mại uốn lượn, từ mỗi bông hoa màu đỏ sậm trên những thân cây trông như tảo biển bắt đầu mọc ra con mắt đỏ như máu, lạnh lùng nhìn chằm chằm Tần Vũ, Tần Tiểu Vũ và Hoa Đóa Thú trên bầu trời.
Mà trong những cây hoa cỏ ấy, còn có những khúc xương trắng, xương của bọn chúng thô to, không giống như xương trắng của nhân loại.
“Nơi này… Sao nơi này lại không có mặt trời vậy?”
Tần Tiểu Vũ kinh ngạc nói:
“Nhưng ánh sáng lại không giống như đêm tối.”
Đúng vậy, Tần Vũ cũng phát hiện, toàn bộ không gian ở đây dường như đều được bao phủ một lớp màu đỏ máu nhàn nhạt, trên bầu trời không có mặt trời, cũng không có mặt trăng, nhưng không phải tiến hóa giả cũng có thể thấy rõ từng ngọn cây cọng cỏ, dường như thể giới này không có bóng tối, cũng không có ban ngày, mãi mãi dừng lại tại một thời điểm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận