Sau Tận Thế, Ta Không Ngừng Tiến Hóa

Chương 210 - Nham Thạch

Cô tin rằng ngay cả con quái vật có vẻ mạnh mẽ trước mắt này cũng không thể chặn được đòn tấn công của mình.
"Tốt quá! Chúng ta thắng rồi!"
Phía dưới lầu, bốn người không khỏi vui vẻ khi thấy mũi tên ánh sáng chói mắt kia.
“Con quái vật này nhìn có vẻ mạnh mẽ, không ngờ nó ngu ngốc đến thế, cứ đứng yên một chỗ không hề nhúc nhích!”
Một thiếu niên cười lạnh nói:
“Uy lực mũi tên của Lục tỷ mạnh đến mức không có quái vật nào có thể ngăn cản được! ”
Thiếu niên này trông có phần tuấn tú, mặt mang theo vẻ kiêu ngạo, trong lòng hắn âm thầm đắc ý:
"Con quái vật này thoạt nhìn rất mạnh, đá tiến hóa trong cơ thể nó chắc sẽ giúp được ta nhiều.”
Năm người này là một tiểu đội tiến hóa giả, theo thỏa thuận thì bọn họ sẽ thay phiên nhau lấy đá tiến hóa mà cả bọn thu thập được, và theo lượt thì viên đá này sẽ thuộc về hắn!
“Xuy!”
Đối diện với mũi tên bắn tới, Hỏa Giáp Trùng Vương vung một chân chém về phía mũi tên kia, nhưng đuôi lông của mũi tên chợt lóe, tốc độ bất ngờ nhanh hơn gấp đôi, Hỏa Giáp Trùng Vương cũng bởi vậy mà không ngăn cản được mũi tên.
"A!"
Mũi tên sát thương đâm vào cổ Hỏa Giáp Trùng Vương rồi đột nhiên nổ tung, tia sáng tán xạ tứ phía, đẹp đẽ mộng ảo như một cơn mưa ánh sáng, tràn ngập nguy hiểm chết người!
Cung ánh sáng chính là thứ mà thiếu nữ dùng dị năng ngưng tụ thành, mũi tên do nó phóng ra có lực sát thương đáng sợ, từng một lần xuyên thủng năm con liệt ma nhân cùng một lúc!
“Xùy.”
Hào quang tản đi, Hỏa Giáp Trùng Vương đứng tại chỗ, giáp lưng của nó có một vết nứt, đang chảy ra máu màu xanh biếc, đau đớn kịch liệt làm nó kêu lên.
"Cái gì?"
Tất cả mọi người sợ ngây người, Bọn họ đều biết uy lực mũi tên của thiếu nữ này đáng sợ đến mức nào, nhưng nó chỉ khiến con quái vật trước mặt bị thương nhẹ thôi sao?
"Cùng ta đi giải quyết nó!"
Một thanh niên hai mươi ba hai bốn tuổi lạnh lùng quát, thân hình hắn cao lớn, cánh tay trần trụi dày đặc gân xanh, chuyện kỳ dị đã xảy ra, cánh tay của hắn bắt đầu dần dần hiện màu vàng, cuối cùng lan ra toàn bộ cánh tay.
Thanh niên xung phong lên trước, đánh vào đầu Hỏa Giáp Trùng Vương. Hỏa Giáp Trùng Vương đang muốn né tránh. Trên mặt thanh niên lộ ra một nụ cười lạnh lùng và kiêu ngạo:
"Muốn trốn? ”
Hắn búng tay một cái, sau một khắc mặt đất dưới chân Hỏa Giáp Trùng Vương mặt nứt ra, lộ ra bốn cánh tay tạo thành từ nham thạch, mỗi tay bắt được một chân Hỏa Giáp Trùng Vương.
Hỏa Giáp Trùng Vương dùng sức giãy giụa khiến những cánh tay nham thạch này kéo vụn, nhưng thanh niên kia đã vọt tới, nắm tay bằng vàng mạnh mẽ đánh vào đầu Hỏa Giáp Giáp Vương.
“Trọng lực gấp bốn lần!”
Cũng vào lúc này, một nam tử trung niên trên dưới ba mươi tuổi quát, một sức mạnh vô hình được giải phóng, đè nặng lên cơ thể của Hỏa Giáp Trùng Vương. Hỏa Giáp Vương chỉ thấy trọng lực toàn thân đột nhiên tăng lên, đỉnh đầu nó bị thanh niên đánh trúng, nó té nhoài nằm úp trên mặt đất.
“Ầm ầm!”
Hỏa Giáp Trùng Vương bị cú đấm bằng vàng phát sáng đánh vào đầu, dù đã sử dụng phòng ngự nhưng vẫn cảm thấy choáng váng.
“Gừ gầm!”
Hỏa Giáp Trùng Vương nổi giận, nếu không phải nhận được mệnh lệnh của Tần Tiểu Vũ bảo nó không được phép giết người, nó đã sớm đem những con kiến hôi không biết trời cao đất dày này xé thành mảnh nhỏ, nhưng liên tiếp bị đánh như thế nó đã thật sự bị chọc giận, sắc đỏ trên người Hỏa Giáp Giáp Vương phát sáng mãnh liệt, một luồng khí cuồng bạo khiến người ta không thở được phóng ra!
"Cái gì?"
Chàng thanh niên buộc phải lùi lại vài bước trước sức mạnh kinh hoàng này. Đôi mắt của Hỏa Giáp Trùng Vương đỏ như máu, phát ra một tiếng gầm giận dữ, một tầng ngọn lửa chói lóa từ trong cơ thể bốc lên, tỏa ra nhiệt lượng nóng như mặt trời, với sức mạnh thiêu rụi mọi thứ.
"Trúng một quyền của ta, nhưng nó vẫn không hề hấn gì ư?"
Thanh niên sợ ngây người, sau khi cánh tay hắn hóa thành vàng khiến đao thương bất nhập, còn phát ra sức mạnh gấp bốn lần, một quyền vừa rồi tựa như ngàn cân treo sợi tóc, nhưng đánh vào quái vật trước mắt này lại không tổn thương nó bao nhiêu.
"Anh Lục...Chúng ta chạy mau đi..."
Một thiếu niên gầy gò tầm mười lăm mười sáu tuổi run rẩy, ánh mắt hắn tản ra ánh sáng nhàn nhạt, hắn có khả năng thấy những thứ hoàn toàn không giống người khác.
Người bình thường ở trong mắt chàng thiếu niên này sẽ giống như một đám khói do hư vô tạo ra, những người có dị năng kỳ lạ hoặc quái vật thì có hình mây trắng, ngay từ hắn đã thấy con quái vật trước mặt này vốn có màu trắng pha chút đen, nhưng lúc này con quái vật đã hoàn toàn biến thành màu đen, tượng trưng cho bất khả chiến bại!

“Hừm, Mã Tung, ngươi đúng là đồ hèn nhát!”
Chàng thiếu niên có khuôn mặt kiêu ngạo khinh thường nói, mặc dù họ đều là những tiến hóa giả với khả năng kỳ lạ, nhưng người mà hắn coi thường nhất chính là thiếu gầy gò mười lăm, mười sáu tuổi này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận