Sau Tận Thế, Ta Không Ngừng Tiến Hóa

Chương 378 - Ai Đúng Ai Sai!

Nhóm người này nói cũng có lý, mặc dù sau khi trở thành Chiến Thần, những vị Chiến Thần khác cũng sẽ bị cấy thiết bị vào cơ thể để phòng ngừa họ làm phản, nhưng những Chiến Thần đó đều tự nguyện. Hơn nữa sau khi trở thành Chiến Thần, ngoại trừ tư lệnh có thể ra lệnh cho họ thì các tướng lĩnh khác không có quyền, bên cạnh đó tất cả binh lính trong thành phố cũng sẽ tôn trọng họ, bởi họ đang chiến đấu vì toàn bộ thành phố Thiên Mông.
Nhưng Tần Vũ thì khác, dù trở thành Chiến Thần, hắn cũng không được ai tôn kính, việc hắn chiến đấu với những quái vật đó cũng bị người ta coi là chuyện đương nhiên, đây đều là món nợ mà hắn phải trả!
Mạng sống bị thao túng, phải chiến đấu với quái vật… dường như đây mới là hình phạt tốt nhất đối với hắn!
“Tên cáo già này!”
Khổng Định Quốc và Triệu Hưng Thụy thầm rủa trong lòng.
Lý Hồng Minh mỉm cười nhìn Tần Vũ:
“Bây giờ cho ta biết câu trả lời của ngươi đi, ta bảo đảm những lời ta vừa nói có hiệu lực, ngươi sẽ được đối xử một cách công bằng nhất.”
Tần Vũ cũng phải thầm lấy làm khâm phục với thủ đoạn của Lý Hồng Minh, chỉ vài ba câu đã đặt mình về bên phe chính nghĩa. Ở kiếp trước Lý Hồng Minh chết sớm nên Tần Vũ không biết tên Lý Hồng Minh này là người thế nào, giờ xem ra đối phương không phải hạng tầm thường. Chí ít theo như Tần Vũ đánh giá thì bình thường dù hắn có đấu với Triệu Hưng Thụy bắt tay cùng Khổng Định Quốc, thì phe có khả năng chiến thắng cuối cùng cũng vần là Lý Hồng Minh.
“Sao hả? Chỉ cần ngươi trở thành Chiến Thần của thành phố Thiên Mông và được chúng ta dốc sức bồi dưỡng, trong thời gian ngắn thực lực của ngươi sẽ có thể tăng vọt, dù khiêu chiến với người đứng đầu Thập đại Chiến Thần cũng không phải không có khả năng.”
Lý Hồng Minh tự tin nói, hắn cho rằng điều kiện mình đưa ra quá ưu việt, không những không truy cứu tội của hắn mà còn cho hắn trở thành Thập đại Chiến Thần mà tất cả tiến hóa giả đều tha thiết ước mong, hắn không có lý do gì để từ chối cả! Kết cục của việc từ chối sẽ là bị sáu vị Chiến Thần giết chết, nếu không phải kẻ ngốc thì sẽ biết nên lựa chọn thế nào.
Thế nhưng, Lý Hồng Minh đã định trước sẽ phải thất vọng.
Tần Vũ nhếch môi cười giễu cợt, hắn nhìn thẳng vào mắt Lý Hồng Minh, cười nhạt đáp:
“Lý tư lệnh, ta nghĩ ngươi nhầm trọng điểm rồi.”
“Thứ nhất, đó không phải lỗi của ta, những kẻ đó muốn chém đầu ta để đổi lấy công lao địa vị, họ chết còn chưa hết tội, chẳng qua ta chỉ tự vệ mà thôi.”
“Thứ hai, Chiến Thần gì đó cũng chẳng ra sao… ta không hề có hứng thú trở thành thành viên của họ đâu.”
“Thứ ba, những gì ta đang làm bây giờ không phải là chuyện thiên lý bất dung gì cả, ta chỉ đang đòi lại công bằng cho bản thân mà thôi, người sai là các ngươi mới đúng.”
Tần Vũ mỉm cười nhìn Lý Hồng Minh:
“Khua môi múa mép thì ai chẳng biết? Cho nên mọi người đừng nói mấy lời giả dối đó nữa, mục đích của ta hôm nay rất đơn giản, ta muốn thành phố Thiên Mông các ngươi bồi thường, để ta vào bảo khố của thành phố Thiên Mông tùy ý chọn bảo vật. Ngoài ra hẳn các ngươi cũng nắm giữ một tòa di tích nhỉ? Để ta vào đó khám phá một phen, vậy thì những đãi ngộ bất công mà ta phải chịu có thể xí xóa, ta sẽ tha thứ cho các ngươi!”
Tất cả mọi người đều sững sờ trước lời Tần Vũ nói, hắn giết mấy trăm người mà còn có lý hay sao? Lại còn đòi thành phố Thiên Mông bồi thường, chẳng lẽ thành phố Thiên Mông sai ư? Hắn còn muốn tiến vào bảo khố của phố thành phố Thiên Mông chọn bảo vật?
Ngay cả Lý Hồng Minh có giáo dưỡng cũng suýt nữa thì chửi tục, nhưng lời Tần Vũ nói cũng khiến hắn hơi kinh ngạc:
“Sao hắn biết thành phố Thiên Mông chúng ta tìm được một tòa di tích? Chuyện này chỉ có một vài quan chức cấp cao ở thành phố Thiên Mông biết, chẳng lẽ hắn là gián điệp do các thế lực khác phái tới?”
Nghĩ đến đây, sắc mặt Lý Hồng Minh dần lạnh đi:
“Đen thì vĩnh viễn không thể nói thành trắng, ngươi có tội thì chính là có tội. Cho ngươi thêm một cơ hội nữa, lập tức giơ tay chịu trói, nếu không đừng trách ta cho họ trực tiếp giết ngươi ngay tại chỗ.”
“Ha ha ha!”
Tần Vũ cười phá lên:
“Đúng vậy, trắng hay đen căn bản không quan trọng, quan trọng là sức mạnh. Yên tâm đi, lát nữa ta sẽ cho các ngươi biết rốt cuộc là ai đúng ai sai!”
Chuyện hôm nay căn bản không liên quan gì đến đúng sai, bởi vì thành phố Thiên Mông cảm thấy mình có thể tùy ý gây khó dễ cho Tần Vũ, cho nên họ mới có thể trịch thượng, cảm thấy tha mạng cho hắn đã là ban ơn lắm rồi, Tần Vũ nên lập tức quỳ xuống khóc lóc vì vui mừng mới phải.
Nhưng hiển nhiên, Tần Vũ không cảm thấy thành phố Thiên Mông có năng lực khiến hắn phải khuất phục.
Ngược lại, Tần Vũ cảm thấy nắm đấm của mình còn to hơn nắm đấm của họ, nên kẻ phải quỳ xuống cầu xin thương xót là họ mới đúng!
Sắc mặt Lý Hồng Minh đã sầm xuống:
“Ngươi thật sự muốn chết sao?”
Tần Vũ đưa mắt nhìn quanh, cười lạnh:
“Ta muốn chết thì các ngươi có thể giúp ta toại nguyện chắc? Chỉ với cái đám giá áo túi cơm này?”
Tần Vũ tin rằng mình có đủ sức mạnh để khiến họ quỳ xuống cầu xin sự tha thứ! Chủ động thừa nhận sai lầm!
Bạn cần đăng nhập để bình luận